Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3836

Chương 3836 Chương 3836Chương 3836

"Ngươi cũng tin mệnh sao?" Khương Vọng hỏi.

Doãn Quan cười không rõ ý tứ, lại hỏi: "Ta thấy ngươi ở đây binh cường tướng mạnh, định ở đây lâu dài luôn hả?"

Khương Vọng nhẹ giọng nói: "Thời gian là bạn của ta, ta chỉ muốn tìm một nơi để tĩnh tâm tu hành mà thôi."

"Chỉ sợ cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng."

"Không sao, ta sẽ cắm rễ sâu hơn một chút."

"Rễ sâu thì cành lá mới phát triển, lời này không sai! Nhưng ngươi phải thu về thêm chút tài nguyên mới được." Doãn Quan nói với vẻ ý tứ sâu xa: "Việc làm ăn của tửu lâu tuy không tệ, nhưng cũng đừng quên cố gắng phát triển nghề tay trái."

Khương Vọng chỉ nói: "Ngươi biết quy củ của ta mà."

Doãn Quan đứng dậy chuẩn bị rời đi, trước khi đi còn nhìn thoáng qua rượu ở trên bàn: "Bữa rượu này ông chủ Khương mời nhỉ?"

Khương Vọng xòe hai bàn tay trắng trơn của mình ra: "Ta đến một ngụm cũng không uống."

Doãn Quan bày ra biểu cảm "xem như ngươi lợi hại" với hắn: "Trừ vào nợ đi."

Khương Vọng cười nói: "Thừa Huệ ai khối Vạn Nguyên Thạch."

Doãn Quan khẽ nhíu mày: "Vạn Nguyên Thạch?”

"Thế nào, có phải rất hời không? Rượu này ở Tuyết quốc - nơi sản sinh ra nó - đã là mười khối Đạo Nguyên Thạch đấy, chúng ta vạn dặm xa xôi chở tới đây, chỉ tăng giá một chút như vậy." Khương Vọng nói với vẻ thân thiết: "Không ấy ngươi mang mấy bình Thần Tiên Túy đi đi? Rượu này ngon lắm, chúng ta còn cung không đủ cầu kia kìa."

"Giữ lại từ từ bán đi." Doãn Quan cười khẩy: "Ta lục trong hâm rượu của các ngươi, cái thứ ấy còn dư mấy chục hũ đấy."

Sau đó xoay người đi ra khỏi quán rượu, mấy bước đã biến mất trong dòng người.

Khương Vọng vẫn ngồi một mình bên cửa sổ, chén rượu để trên bàn, rượu trong chén nổi lên gợn sóng, sau đó hiện lên sáu chữ:

"Ba ngày sau, Đoạn Hồn Hạp."

Chữ vừa hiện lên đã biến mất.

Hắn lẳng lặng cầm chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Chợt nhíu mày.

Truyền âm cho Bạch Ngọc Hà: "Tiểu Bạch à, rượu ngon số một trong tiệm chúng ta có phải bị pha nước hơi nhiều rồi không?"

"Đâu có đâu." Bạch Ngọc Hà đang bận tính toán sổ sách, trả lời mà không ngẩng đầu lên: "Một vò đổi được mười vò."

Khương Vọng chậc một tiếng.

"Người uống Thần Tiên Túy, thứ bọn họ uống là rượu sao? Là năm tháng lạnh lẽo, là phong cảnh Tuyết quốc, là câu chuyện vạn dặm xa xôi chở tới đây, là cảm giác không thể nói thành lời. Có pha nước hay không cũng không quan trọng, quan trọng là nó thật sự được vận chuyển từ Tuyết quốc, ngay cả nước để pha vào cũng là nước Tuyết quốc." Bạch Ngọc Hà dù bận vẫn tranh thủ giải thích: "Ông chủ à, ta biết ngươi tốt bụng, nhưng ta cũng đâu có lừa người nghèo."

Khương Vọng trầm tư một lúc, thở dài một tiếng: 'Rượu ngonl"

Hài lòng thỏa ý, cầm bầu rượu lên, ung dung đi lên lầu.

Nhưng đi đến đầu bậc thang, bước chân của hắn bỗng dừng lại.

Bởi vì ở cửa tửu lâu, lại đón một vị khách không mời.

Người này có vóc dáng rất đẹp, nhưng gương mặt bị che bởi mấy lớp vải, khiến người ta nhìn không rõ tướng mạo, ngay cả hình dáng hoàn chỉnh của đôi mắt cũng bị che khuất, không hiện rõ.

Quần áo trên người được may bằng chất liệu vô cùng tốt, mang phong cách thảo nguyên vô cùng nổi bật, ắt hẳn là trước kia sống rất xa hoa. Nhưng hiển nhiên là không được trân trọng, bị hoàn cảnh ác liệt chà đạp, bụi bẩn đã che lấp khí chất cao quý.

Trông giống như kiếm từ đâu về mặc lên người.

Chạy bàn Bạch Ngọc Kinh chạy tới chào đón nhiệt tình: "Quan khách đi mấy người?"

Nhưng người này không nói chuyện, chỉ đứng đó, cách đại đường tửu lâu rộng lớn, nhìn chằm chằm Khương Vọng ở đầu bậc thang.

Khương Vọng cũng đang nhìn y.

Qua một hồi mới nói: "Không cần để ý, là bạn của ta."

Chạy bàn bèn rút lui.

Khương Vọng tiếp tục đi lên lầu, người này đi theo sau lưng hắn.

Bạch Ngọc Hà đang cầm sổ sách như nghĩ tới gì đó, cảm thấy bóng lưng này hình như có chút quen thuộc. Nhưng lại lắc đầu, che mặt hẳn là có lý do để che mặt.

Hai người một trước một sau đi lên tâng mười hai.

Trên lầu là một phòng luyện công rộng lớn.

Nơi này cực kỳ trống trải, ngoại trừ một cái bồ đoàn thì không có gì khác.

Còn lại là thư phòng và phòng trà thì nằm sau cửa ngầm.

"Ngồi." Khương Vọng dùng chân khều chiếc bồ đoàn duy nhất tới, bản thân hắn thì ngồi trên mặt đất.

Người kia không ngồi lên bồ đoàn, an vị đối diện Khương Vọng.

Khương Vọng đưa tay giúp y cởi khăn che mặt xuống, sau đó lại phủi bụi trên người y: "Sao lại tới đây?"

Đẳng sau tấm khăn vải là một gương mặt không thể miêu tả bằng lời.

Không một chỉ tiết nào là không tuyệt mỹ, ngay cả vẻ phong trân mệt mỏi vì bôn ba dọc đường khi nằm trên gương mặt này cũng trở thành một nét điểm xuyết!

Nó sẽ phá hủy tất cả mọi quan niệm về "đẹp" của ngươi.

Khiến ngươi cảm thấy rằng trên gương mặt của con người hẳn phải có một chút cát bụi, một chút thô ráp.

Hoàng Hòa Hội, Đạo Lịch năm 3919. quyết ra nội phủ đệ nhất thiên hạ, đệ nhất thiên hạ từ ba mươi tuổi trở xuống không có hạn chế. Còn quyết ra một đệ nhất thiên hạ mỹ nam tử!

Khiến Hoàng Xá Lợi vì đó mà đau khổ, Hách Liên Vân vì đó mà si mê...'Làm người ta liên tưởng đến Tân Hoài Đất" Đây chính là diện mạo khuynh đảo thiên hạ trong truyền thuyết.

Nghe nói năm đó Tân Tuyên Đế Doanh Chương khởi binh, bao vây Hàm Dương Cung, ba lần liên tiếp phái người đi giết Tân Hoài Đế, lại đều không nhẫn tâm xuống tay. Cuối cùng vẫn là Doanh Chương tự mình rút kiếm nhập điện mới chém được cái đầu kia xuống.

Mà trong “Sử Đao Tạc Hải Tân Lược" còn ghi lại một sự kiện.

Sau khi Doanh Chương giết Hoài Đế, treo đầu ở Chính Dương Môn, tuyên cáo ba mươi sáu tội nghiệt của hắn ta, dẫn tới muốn người đổ xô ra đường, tranh nhau mà xem.

Ý tứ rất rõ ràng là muốn xóa sổ hình tượng Tân Hoài Đế khỏi lòng dân.

Quả thực Hoài Đế không đủ tài năng, đức hạnh yếu kém, trong thời gian trị vì đã bộc lộ khả năng quản lý kém cỏi. Nhưng khi thấy gương mặt thật của Hoài Đế, người dân lại bắt đầu hoài nghi vê ba mươi sáu tội nghiệt kia.

Nói gì mà "nhìn không giống hôn quân.

Doanh Chương đành phải dỡ đầu xuống trong đêm.
Bình Luận (0)
Comment