Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3839

Chương 3839 Chương 3839Chương 3839

Con rùa khổng lồ kia còn đang được nuôi ở đó, còn đang uống máu người Hữu quốc, sao mà nói rõ được?

Mà trong trận chiến đó, Biện Thành Vương dùng sức một người áp chế con rùa khổng lồ suýt nghiên nát Ngỗ Quan Vương.

Bất kể Thái Sơn Vương, Chuyển Luân Vương hay Diêm La Vương, đều là Vương, nhưng ai dám đánh giá thấp sức mạnh của Ngõ Quan Vương, ai lại không cảm nhận được sự kinh khủng của Biện Thành Vương.

Cũng chỉ có Tống Đế Vương mới gia nhập chưa được bao lâu mới thật sự cho rằng mình xếp hạng ba trong tổ chức.

"Hừ.' Tống Đế Vương hừ lạnh một tiếng, luông sát khí ngập trời đó phóng ra như thế nào thì thu về như thế ấy: "Kiếm của ta không muốn dính máu đồng liêu, ngươi tự lo liệu đi."

Ông ta không phải đồ ngốc.

Cho dù ngốc thật, thì khi thấy thái độ của các Diêm La tiền bối như vậy, ông ta cũng có thể đoán được mình đụng phải ván sắt rồi. Vậy còn có thể thật sự đụng vào sao?

Không có bậc thang thì tự mình vẽ một cái, làm sát thủ sao có thể không có chút sở trường.

Trước sự nhượng bộ gượng gạo của Tống Đế Vương, Biện Thành Vương lại không hề so đo, có lẽ nói là gã lạnh lùng đến độ không quan tâm bất cứ chuyện gì thì đúng hơn. Chỉ hờ hững dời mắt.

Từ đầu tới đuôi, Tân Quảng Vương chỉ cười tủm tỉm nhìn bọn họ đấu, như thể không thèm quan tâm đến nội chiến trong tổ chức.

Khi hết thảy đã kết thúc, y mới lên tiếng: "Quậy xong rồi?"

Y đưa mắt nhìn về phía Tống Đế Vương: "Hành động sắp bắt đầu rồi, hay là các ngươi giết một người trước để trợ hứng?"

Tống Đế Vương vô cùng ấm ức, ông ta đâu phải người đến trễ, cũng đâu có kiêu ngạo như vậy. Hai người cùng quậy, sao chỉ nhìn chằm chằm mỗi ông ta?

Nhưng cho dù thế nào, Tống Đế Vương đời đầu chết tại Tê quốc, Tống Đế Vương đời thứ hai bán đứng tổ chức theo Cảnh quốc, bị Tân Quảng Vương tự tay giết chết. Ông ta không muốn trở thành hạng ba trong Địa Ngục Vô Môn lại là vị Tống Đế Vương thứ ba bị xóa sổ.

Cho nên chỉ nói: "Chút hiểu lâm thôi mà. Ta tha thứ cho hắn rồi."

Lúc này Tân Quảng Vương mới dời mắt khỏi ông ta, quét một lượt trên người tất cả các Diêm La khác, chậm rãi nói: "Ta biết trong các ngươi có một số người không phục lẫn nhau, có một vài người ngứa mắt đối phương, thậm chí là hận thù lẫn nhau."

"Việc này cũng không sao. Đó là chuyện riêng của các ngươi."

"Địa Ngục Vô Môn cũng không yêu cầu các ngươi đoàn kết gắn bó."

"Nhưng có vài điều, ta chỉ nói một lân, hy vọng các ngươi nhớ kỹ... Không nên đưa thù oán cá nhân của các ngươi vào nhiệm vụ."

Y không uy hiếp tới sự an toàn của bất cứ người nào, bởi vì khi ngươi làm trái ý y thì cuộc sống của ngươi đã không còn liên quan đến hai chữ an toàn nữa.

"Lão đại yên tâm." Giọng điệu vô cùng cứng rắn của Ngỗ Quan Vương vang lên: "Ta kiên quyết ủng hộ sự lãnh đạo của ngài, kiên quyết phục tùng mệnh lệnh của ngài." Bát điện Đô Thị Vương là một ông lão quân áo tươm tất, tay cầm gậy. Có lẽ cũng không phải một ông lão, nếp nhăn dưới mặt nạ cũng chưa chắc đã là da thật.

Nhưng giọng của ông quả thực rất già nua, cảm giác như năm tháng suy tàn: "Thủ lĩnh, đây là mệnh của ta."

Đâu ngón tay Ngũ điện Diêm La Vương có một con xúc xắc đang lăn lộn, gã bỗng nhiên bắt lấy nó, mở lòng bàn tay ra, mặt hướng lên trên của xúc xắc là sáu chấm tròn. Nở nụ cười xán lạn: "Ngươi lớn, đương nhiên nghe ngươi."

Cửu điện Bình Đẳng Vương trầm mặc ít nói chỉ đặt tay lên ngực, xoay người thi lễ một cái, bày tỏ thân phục.

Thập điện Chuyển Luân Vương mang theo xiêng xích phù văn trên người như rắn quấn thân, lười nhác đứng đó, phù văn trở thành tiếng nói của gã, biến thành âm thâm rõ ràng bằng phẳng: "Ta giống thủ lĩnh, là người yêu hòa bình, không có ý kiến đối với bất cứ ai."

Thất điện Thái Sơn Vương đang ôm Đại Mã Kim Đao ngồi trên găng tay đúc bằng sắt của mình, toàn thân như một tảng đá khảm trong hang núi trên vách đá, không biết trong đầu đang suy nghĩ cái gì, nhưng lại tận lực khiến ánh mắt của mình trở nên nghiêm túc: "Lão đại nói thế nào thì là thế đó."

Sở Giang Vương không nói chuyện, cũng không cần bày tỏ điều gì. Ai cũng biết, trước nay nàng luôn là người ủng hộ Tân Quảng Vương nhất.

“Nói nhiệm vụ đi." Biện Thành Vương lạnh lùng nói.

Thời gian của gã rất quý giá, gã ước gì mỗi một nhịp thở đều dùng để tu hành. Thực sự không có hứng thú thưởng thức những người khác bày tỏ lòng trung thành với Tân Quảng Vương ra sao. Gã nhẫn nhịn nghe đến đó đã là vô cùng rộng lượng.

Tân Quảng Vương không để bụng, đứng trên núi cao nói: "Tổ chức đã chuẩn bị suốt nửa năm cho nhiệm vụ lần này, cũng nhắc các vị dự trù thời gian sớm trước một tháng. Ban thưởng cho nhiệm vụ này vượt xa sức tưởng tượng của các vị, đương nhiên lợi ích luôn luôn đi kèm theo nguy hiểm. Ai không tham gia được có thể rời đi ngay bây giờ, một khi ta bắt đầu mô tả chỉ tiết nhiệm vụ, trừ Biện Thành Vương, bất cứ người nào cũng không được phép rút lui."

Tống Đế Vương thức thời không tiếp tục hỏi vì sao lại ngoại trừ Biện Thành Vương, ngực lại còn chủ động nói: "Làm công việc liếm máu trên lưỡi đao, sao có thể không dám lên núi đao? Có gì ngài cứ nói!"

Tân Quảng Vương nở nụ cười không rõ ý tứ, sau đó nói: "Mục tiêu của nhiệm vụ lần này là Du Khuyết."

Rất nhiều Diêm La ở đây đều cảm thấy mờ mịt, bởi vì cái tên này có vẻ hơi lạ lãm.

Mà Đô Thị Vương đang chống gậy đứng trên một bệ đá lại đột nhiên ngẩng đầu, giọng điệu kinh ngạc: "Quán quân Hoàng Hà nổi danh thiên hạ của Cảnh quốc năm đó, nhân vật tuyệt đỉnh tuyên bố muốn khiến thiên kiêu Cảnh quốc thắng thiên hạ một trăm năm... Quán quân nội phủ cảnh năm 3896 Đạo Lịch, Du Khuyết của Cảnh quốc?"

Đôi mắt lạnh lẽo của Biện Thành Vương không chút gợn sóng, nhưng trong lòng thì khẽ động.

Hoàng Hà khôi thủ, thiên kiêu Cảnh quốc, có quá nhiều nhân tố khiến người ta liên tưởng.

"Đô Thị Vương quả là kiến thức uyên bác, không hổ là người có văn hóa nhất trong Địa Ngục Vô Môn." Tần Quảng Vương tán thán: "Hoàng Hà khôi thủ hai đợt trước mà ông vẫn còn nhớ rõ."

Về câu đánh giá "người có văn hóa nhất Địa Ngục Vô Môn, hiển nhiên không phải ai cũng tán thành, nhưng cũng không có ai lên tiếng phản bác.
Bình Luận (0)
Comment