Chương 3842
Chương 3842Chương 3842
Vấn đề duy nhất là Càn Dương Chi Đồng là một phương pháp được hoàng thất Đại Dương họ Cật tu hành, đồng thời nó cũng có những yêu cầu nhất định về huyết thống. Người mang họ khác cũng có thể tu luyện, nhưng tuyệt đối sẽ không thể đạt đến cảnh giới cực hạn.
Hơn nữa, Khương Vọng đã sớm dung quán thần thông, biến Càn Dương Chi Đồng thành Càn Dương Xích Đồng. Hắn cũng không có ý định từ bỏ rồi tu luyện lại một lần nữa. Hắn dự tính sẽ biến tất cả các chương của Càn Dương Chi Đồng, thành Càn Dương Xích Đồng của chính mình.
Những nỗ lực trong việc tu luyện Mục Tiên Nhân được thể hiện trên rất nhiều phương diện. Bạch Hạnh Lang khó nhìn thấy treo trên thắt lưng của hắn cũng chỉ là một trong số đó.
Việc vùi lấp tầm nhìn của Bình Đẳng Vương vào trong bùn lầy, thậm chí còn dễ dàng hơn.
Cho đến khi trong con ngươi của Bình Đẳng Vương dấy lên kim diễm, rốt cuộc cũng nhìn thấy thanh trường kiếm giấu trong vỏ, cảm nhận được sự lãnh lẽo ẩn mà chưa phát, Biện Thành Vương mới thoáng quay đầu lại, lạnh nhạt liếc gã một cái.
Bình Đẳng Vương cả người chấn động.
Biện Thành Vương chẳng qua chỉ liếc nhìn một cái, rồi tiếp tục tiến về phía trước, nhưng Bình Đẳng Vương lại bị định lại trong chốc lát rồi mới được hóa giải. Tâm mắt giống như một con cá trên bờ nhảy xuống nước, bản thân y thì như một người vừa được cứu khỏi chết đuối, há to miệng hít thở mấy cái.
Sự chênh lệch được phản ánh trong đó, đơn giản là không thể đo lường được.
Tống Đế Vương không khỏi cảm thấy có chút may mắn vì bản thân đã ghìm cương trước bờ vực.
Thực ra từ Đoạn Hồn Hiệp đi tới Trung Vực tương đối xa, đương nhiên Thập Diện Diêm La phải luân phiên lẻn vào.
Dựa theo thông lệ hành động thường ngày, Tân Quảng Vương luôn mang theo Ngỗ Quan Vương đi cùng, nhưng lần này lại trực tiếp thả ông ta ra ngoài, để ông ta liên thủ với Biện Thành Vương, có thể nói là đã cho ông ta tự do.
Nhưng ngược lại, Ngỗ Quan Vương lại có chút không tình nguyện, nhưng cũng không có cách nào từ chối. Ấp a ấp úng nửa ngày, cho tới khi Biện Thành Vương nói "Đừng có lãng phí thời gian của ta", lúc đó ông ta mới nhanh chóng đi theo.
Trong toàn bộ Địa Ngục Vô Môn, người duy nhất biết danh tính thật sự của Biện Thành Vương, chỉ có Tân Quảng Vương.
Mà đối với Biện Thành Vương mà nói, ngoại trừ Tân Quảng Vương ra, Diêm La đầu tiên mà hắn tiếp xúc chính là Ngỗ Quan Vương. Hắn vẫn còn nhớ lúc đó là ở bên ngoài thành Lâm Tri, khi đó Ngỗ Quan Vương vẫn còn có lực áp bức cực kỳ lớn... và cũng cực kỳ thiếu kiên nhẫn.
"Đi nhanh chân lên!" Biện Thành Vương bước nhanh vào trong rừng, thanh âm lạnh lùng, không quay đầu lại.
Ngõ Quan Vương khóc không ra nước mắt, gấp đến độ giọng nói cũng trở nên lưu loát hơn nhiều: "Bảy ngày sau mới cần tập hợp, chúng ta không thể đi chậm hơn sao? Thân thể này theo không kịp a."
Biện Thành Vương chỉ đáp: 'Ân?"
Ngõ Quan Vương nghiến răng nghiến lợi, lật chiếc quan tài của ông ta ra, nhanh chóng hoán đổi hai chân của chính mình trên không trung.
Nhưng mà Biện Thành Vương ở phía trước lại càng lúc càng nhanh hơn. Cho dù hắn có giữ bản thân ở gân mặt đất nhất mức có thể, nhưng thân thể vẫn xuyên phong phá sương, tựa như một con rộng chuyển mình.
Để đuổi kịp Biện Thành Vương, Ngỗ Quan Vương đã phải liên tục tân trang' bản thân, cuối cùng ông ta thậm chí còn phải lấy ra thân thể Thần Lâm áp dưới đáy quan tài của mình ra...
Thịnh quốc cũng đã hiện ra trước mắt.
Bản thân Biện Thành Vương không nguyện ý bận tâm tới Ngỗ Quan Vương, mà Ngõ Quan Vương thì thấy hắn không đáng để tín nhiệm, nên hai người đã tuân thủ nghiêm ngặt lộ tuyến do tổ chức vạch ra, bắt đầu từ Thịnh quốc.
Người chịu trách nhiệm hoạch định toàn bộ lộ trình hành động này và bố trí mọi biện pháp ứng phó, chính là Nhị Điện Sở Giang Vương.
Nàng cũng là người duy nhất ngoài Tân Quảng Vương biết hết mọi lộ tuyến của Diêm La.
Từ Thịnh quốc đến Cảnh quốc gân như không thiết lập thẻ ra vào, vậy nên nếu lấy được một thân phận thích hợp ở Thịnh quốc, thì có thể thuận lợi lẻn vào Cảnh quốc, lại không dễ bị Kính Thế Đài chú ý.
Đêm đó, Biện Thành Vương và Ngỗ Quan Vương đội đấu lạp, người mặc hắc bào, tiến vào bên trong thủ đô 'Vị thành' của Thịnh quốc, cả hai đều không nhìn thấy sự hoa lệ của 'hoa đăng như ban ngày, lễ vật như tinh hà trong tuyền thuyết, ngược lại lại cảm thấy một loại cảm giác tiêu điều chán nản.
Gió muộn thổi trong đêm, ánh sao lưu tán. Những tòa nhà cao tầng treo đầy đèn nhưng lại không thấy quan khách. Trên đường chính tuy có người đi lại nhưng đều rất vội vàng. Bước chân của Biện Thành Vương và Ngỗ Quan Vương cũng vì thế mà trở nên vội vã hơn.
Cái gọi là thuộc địa đệ nhất đạo, là một tôn tại được gọi là đao phong thảo nguyên. Sau cuộc va chạm toàn diện với thiết ky của Mục quốc, thế giới cuối cùng cũng nhìn thấy sự khác biệt giữa một bá chủ quốc, và một quốc gia không phải bá chủ.
Mặc dù kết quả của cuộc chiến là Cảnh quốc Nam Thiên Sư Ứng Giang Hồng đã đích thân dẫn đầu bốn đội quân Thần Sách, Đấu Ách, Đấng Tà, Sát Tai tiến về phía bắc, đuổi Mục quốc trở về thảo nguyên, cũng vĩnh viễn lưu lại tiền đại của Thương Đồ Thần giáo thân miện bố đạo đại tế ti Bắc Cung Nam Đồ, thu lại toàn bộ lãnh thổ đã mất của Thịnh quốc, giành được chiến thắng vẻ vang trên thảo nguyên.
Nhưng trước khi Ứng Giang Hồng chính thức đại diện cho Cảnh quốc tham dự vào cuộc chiến này, Thịnh quốc đã chiến đấu với Mục quốc hơn một năm!
Những thương tổn mà Thịnh quốc phải gánh chịu kia, không có trăm năm thì không thể nào lành lại được. Máu của những người dân Thịnh quốc rời khỏi Nguyên thành, tẩm nhiễm sự bi thương của ngàn vạn gia đình!