Chương 3843
Chương 3843Chương 3843
Nơi gặp mặt người tiếp ứng là một tòa tửu lâu có tên là 'Thiên Gia Đăng”.
Vừa bước vào tửu lâu, Biện Thành Vương đã nhìn thấy một người quen ——
Giang Ly Mộng với đôi mắt sáng ngời được bao quanh bởi một đám người, đang đi lên lâu. Những người đó dường như đang ồn ào âm ĩ muốn chúc mừng sinh thần ai đó.
Biện Thành Vương nhìn thẳng không liếc mắt sang, cũng sớm cắt đứt tầm nhìn của Ngỗ Quan Vương.
Vị thiên kiêu Hoàng Hà sở hữu thần thông Tư Diệu này, không thể tùy tiện nhìn được.
Phòng bao của họ đã được đặt từ lâu, nên chỉ cân làm theo chỉ định là được. Chỉ là hai người che đậyy kín đáo như vậy bước vào tửu lâu, khó tránh khỏi có mấy phần bắt mắt.
"Ngươi cũng không sợ lộ mặt, sao phải che kín như vậy làm gì? Tự dưng lại khiến người khác hoài nghi." Biện Thành Vương bất mãn truyền âm tới.
"Ta không nhớ mình lấy được khuôn mặt này ở đâu... Lỡ như lại là dân cư của Thịnh quốc thì sao?" Ngỗ Quan Vương dùng một thanh âm đờ đẫn đáp lại.
Biện Thành Vương im lặng bất lực.
Hai người lần lượt một trước một sau lên lâu, bước vào phòng riêng mà họ đã đặt từ lâu.
Tại đây Biện Thành Vương lại nhìn thấy một người quen khác —— Tô Hú Hành, người đã từng hai lần chủ động tấn công hắn, một lần ám sát, một lần bắt cóc.
Khi người đó đi đến trước mặt, hắn mới nhớ ra cái người tên Tô Tú Hành này đã từng là sát thủ ở Dương quốc Thiên Hạ Lâu, sau đó mới đầu quân cho Địa Ngục Vô Môn.
Tu vi của người này cũng không có tiến bộ bao nhiêu, vẫn dừng lại ở Đằng Long Cảnh, chưa mở được nội phủ, nhưng khí thế đã tăng lên rất nhiều.
Đúng là nhân sinh không có nơi nào mà không thể tương phùng.
"Hoa tiền nguyệt hạ." Tô Hú Hành nói.
Ngõ Quan Vương cứng đờ nói tiếp: "Người chết không thể sống lại."
Cái loại ám hiệu vớ vẩn gì thế, phí công bọn họ suy nghĩ raI
"Kẻ hèn Tô Hú Hành, là chủ sự ở nơi này, gặp qua hai vị." Sau khi trao đổi ám hiệu, Tô Hú Hành vô cùng hiểu chuyện đứng dậy: "Thân ở thành thị náo nhiệt, người nhiều tai mắt phức tạp, không thể ra cửa nghênh đón, xin thứ lỗi."
Không phải bởi vì bản thân đang ở trong phòng bao thì tự cho là đã bí mật, rồi tự ý hét to với bên ngoài mấy từ kiểu Diêm La hay 'Địa Ngục Vô Môn.
"Ha ha." Ngỗ Quan Vương hơi lạnh lùng cười hai tiếng, coi như là đã đáp lời.
Biện Thành Vương không nói một lời, lạnh lùng ngồi xuống.
Thanh Vân Tiên Thái lặng lẽ mở ra, rất nhanh chóng quay ngược trở lại phòng bao của Giang Ly Mộng và những người khác ở trên ba tầng, dễ dàng bắt được thanh âm của bọn họ —— tạm thời tất cả đều là những lời nói ít giá trị, chỉ đùa giỡn cười đùa với nhau.
Mà Tô Hú Hành đã bày ra tư thái, dè dặt cẩn thận ngồi xuống đối diện với hai vị Diêm La.
"Ta đã gọi món trước rồi, đều là những món bảng hiệu của tửu lâu này, hai vị xem xem có muốn dùng thêm món nào nữa không?” Gã vừa nói vừa đưa hai tờ thực đơn ra. Trên tờ thực đơn thứ nhất ghi rằng chiều mai sẽ có một thương đội vận chuyển rượu tới Cảnh quốc, hai vị trí trong coi rượu trong thùng xe đã được sắp xếp xong.
Một tờ thực đơn khác nói, buổi sáng ngày mốt, một thương đội của Cảnh quốc Lễ Thiên Phủ vừa tới đây thu mua lông cừu sẽ quay trở lại, có hai vị trí hộ vệ còn trống.
Ngõ Quan Vương im lặng không lên tiếng, lân này không tới phiên ông ta làm chủ.
Biện Thành Vương dùng ngón tay gõ gõ vào tờ thực đơn thứ nhất, đêm dài lắm mộng, càng nhanh càng tốt.
Động tĩnh trong phòng bao của Giang Ly Mộng càng ngày càng lớn, một nhóm quý tộc trẻ tuổi Thịnh quốc, sau khi uống hai ba ly rượu liền không thể tự kiềm chế được, bắt đầu chửi bới người Cảnh quốc.
Biện Thành Vương thích thú lắng nghe.
Sự phân nộ của người dân Thịnh quốc là điều vô cùng dễ thấy.
Lấy tòa tửu lâu Thiên Gia Đăng này làm ví dụ.
Nghe nói rằng lý tưởng ban đầu của vị chủ tòa tửu lâu này là mở rộng kinh doanh khắp hai bờ nam bắc của dòng Trường Hà, mở chính xác thiên gia* chỉ nhánh.
*hàng nghìn
Sau đó Thịnh quốc bị tàn phá nặng nề sau một trận chiến, nên cái lý tưởng này không bao giờ được nhắc đến nữa. Mấy chục chi nhánh vốn đã khai trương, cũng lần lượt phải đóng cửa.
Đây cũng là một hình ảnh thu nhỏ của toàn bộ xã hội Thịnh quốc trong khoảng thời gian này.
Tây thiên sư Dư Tỷ đã tọa trấn ở đây hơn một năm và cũng đóng cửa hoàn toàn triêu thiên môn của Thịnh quốc.
Ai mà không oán hận?
Nhớ lại Hoàng Hà Hội năm đó, cái vị Thịnh Tuyết Hoài có dung mạo không có gì đặc biệt kia đã tiêu sái đến mức nào. Cho dù y có bại trận dưới tay Kế Chiêu Nam, nhưng vẫn vô cùng phong lưu, không ai dám coi thường y.
Phó tướng Thịnh quốc Mộng Vô Nhai đối đầu với vị tế ti kim miện Na Ma Đa của Mục quốc, cũng cứng rắn làm saol
Cuối cùng phong quang cũng không còn nữa...
Tô Hú Hành cất hai cuốn thực đơn đi, bắt đầu ăn như không có chuyện gì xảy ra. Sau đó gã không hê đề cập đến một chút chính sự nào cả, chỉ vừa rót rượu, vừa nhiệt tình giới thiệu phong cảnh Thịnh quốc cho hai người trước mặt.
Ngỗ Quan Vương là một người độc ác, lạnh lùng và không thích nói chuyện, nhưng Biện Thành Vương bên cạnh lại càng lạnh lùng hơn. Ông ta không còn cách nào khác ngoài việc câu được câu không đáp lời, để cuộc trò chuyện có thể tiếp tục và khiến phòng bao này có vẻ bình thường một chút.
Biện Thành Vương lặng yên ngồi đó, ánh mắt lạnh lùng không chút gợn sóng, tai nghe bốn phía.
Nhìn cái tên gia hỏa đang thao thao bất tuyệt ngồi trước mặt này, hắn chợt nhớ ra Tô Hú Hành hình như là nhân sĩ của quận Giao Hành ở Vệ quốc, nhưng lại đi đến Đông vực để phát triển. Mà cái tên bị điều khiển rồi tập kích hắn ở Yêu giới Sương Phong Cốc, hình như tên là Mai Học Lâm gì đó, cũng xuất thân từ Vệ quốc.
Phải chăng người Vệ quốc vẫn luôn nuôi lòng căm thù Cảnh quốc, bao năm qua đi vẫn không hề nguôi ngoai?