Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3847

Chương 3847 Chương 3847Chương 3847

Những giáp sĩ thân mặc áo giáp tay cầm binh khí, đứng trang nghiêm trước cổng vòm như một rừng sắt thép, khiến người ta cảm thấy kinh sợ.

Khương Vọng khoác trên mình bộ võ phục bình thường, đeo một chiếc mặt nạ tùy tiện mua ở trên đường, cứ thế đơn giản tiến vào trong Ngoại Nghi Quán.

Cả một đội giáp sĩ, không ai cảm nhận được gì.

Hướng ánh mắt của bọn họ đều bị Khương Vọng thống trị. Những âm thanh mà họ nghe được, đều do Khương Vọng điều khiển.

Khi đã tu hành đến trình độ như Khương Vọng, đừng nói là mấy giáp sĩ Đằng Long Cảnh, cho dù là một Thần Lâm phổ thông, thì cũng khó có thể tranh đoạt quyền tự chủ về thanh âm và tâm nhìn với hắn.

Hắn cứ như thế đi tản bộ vòng quanh Ngoại Nghi Quán như chốn không người, tìm tới nơi ở của đoàn sứ thần Trang quốc và bước tới bên ngoài phòng nghỉ của sứ thân Lâm Chính Nhân.

Hắn đã... nghe thấy thanh âm của Lâm Chính Nhân. Hình như hắn ta đang đọc sách?

Khương Vọng nhớ ra rồi, thứ hắn ta đang đọc chính là kinh điển truyền đạo của Ngọc Kinh sơn ý Ngọc Thanh Vô Thượng Nội Cảnh Chân Kinh ) .

Không giống như đạo điển tu hành căn bản é Tử Hư Cao Diệu Thái Thượng Kinh ) chỉ truyền cho chân truyền, kinh điển truyên đạo vốn tạo ra để truyền đạo, nên truyền bá càng rộng rãi thì càng tốt.

Các đệ tử đạo quán ở Trang quốc nhất định phải học tập quyển kinh này.

Đúng là thú vị.

Lâm Chính Nhân học tập không mệt mỏi, trong khi xuất sứ sang nước bạn, vẫn không quên nghiên cứu kinh điển?

Khương Vọng đẩy cửa bước vào, vẫn bóp méo tất cả hình ảnh và âm thanh.

Về mặt lý thuyết mà nói, Lâm Chính Nhân, một tu sĩ Ngoại Lâu Cảnh nhỏ nhoi, hẳn là không thể phát hiện ra điều gì bất thường.

Nhưng đôi mắt của Lâm Chính Nhân, vẫn nhìn sang.

Ánh mắt âm u nhìn về phía trước, máu tươi chảy từ khóe mắt xuống, không ngừng kéo dài xuống phía dưới.

Giống như ánh mắt của một hồn ma chết oan uổng!

Khương Vọng đương nhiên không sợ ma, hắn thậm chí còn có thể làm cho ma quỷ không nhìn thấy gì, cho nên hắn bình tĩnh giơ tay.

Hôm nay nếu hắn muốn giết chết Lâm Chính Nhân, thì căn bản không cần rút kiếm ra, nói tiêu diệt đối thủ chỉ bằng một cái búng tay, tuyệt không khoa trương.

Nhưng Lâm Chính Nhân bỗng nhiên hét lên: "Khương sư huynh trước đừng vội động thủ, không bằng nghe ta giảo biện mấy câu!"

Từ biệt đã nhiêu năm, nay sư đệ đã trở thành sư huynh.

Khương Vọng cũng được coi là một nhân vật đã trải qua cả trăm trận chiến, nhưng hắn vẫn không khỏi cảm thấy sững sờ trước phản ứng như vậy.

"Ngươi có thể nhìn thấy ta sao?" Hắn có chút ngạc nhiên hỏi.

Nếu hình ảnh và âm thanh do hắn khống chế có thể bị Lâm Chính Nhân lấy lại, thì tu vi của Lâm Chính Nhân không phải ở mức này!

Lâm Chính Nhân nói: "Ta chỉ biết ai sẽ đến giết ta thôi."

Hắn ta không thể nhìn thấy Khương Vọng, thậm chí trong tâm mắt của hắn ta, cánh cửa vẫn đang đóng và không có ai trong phòng cả. Hắn ta chỉ là cảm nhận được sự nguy hiểm, rồi sau đó nỗ lực, đoan chính nhìn thẳng về phía trước bằng đôi quỷ nhãn kia của hắn ta.

Khương Vọng "Ồ" một kiếm, lấy tay thành kiếm, muốn cho hắn ta chết một cách thống khoái.

Nhưng Lâm Chính Nhân lại cao giọng kêu: "Ta muốn hợp tác với ngươi!"

Khương Vọng khó hiểu nhìn hắn ta: "Tại sao ngươi lại nghĩ ta sẽ có thể hợp tác với ngươi?"

"Tại sao lại không thể?" Trên gương mặt Lâm Chính Nhân cũng chứa đầy sự không hiểu nổi: "Ngươi và ta xưa không oán, nay không thù, nếu như có thể hai bên đều có lợi, cần gì phải vô ích giết ta?"

Khương Vọng trầm mặc một lát, vẻ mặt đầy phức tạp nói: "Chúng ta không có thù oán gì sao?”

Lâm Chính Nhân thành khẩn hỏi ngược lại: "Ta chính tay giết chết cả nhà mình, cùng ngài có quan hệ gì đâu?”

Trong mắt rất nhiều người Trang quốc, đi sứ Thịnh quốc quả thực là khổ sai.

Từ Đạo Lịch năm 3919. sau Hoàng Hà Chi Hội, quan hệ hai nước vẫn luôn rất căng thẳng.

Nhất là sứ giả lần này còn là Lâm Chính Nhân - kẻ từng đánh bại Giang Ly Mộng. Có thể tưởng tượng sẽ bị lạnh nhạt cỡ nào.

Khi chiêu mộ đội ngũ sứ thần, người người đều né tránh.

Cuối cùng vẫn là Quốc Tướng cưỡng ép tập hợp được một nhóm người trong Bạch Vũ quân.

Nhưng đối với Lâm Chính Nhân thì đi sứ Thịnh quốc cũng không phải việc gì khó xử.

Đối phó với đám công tử tiểu thư tự kiêu tự đại kia sao có thể tính là phiên phức?

Chẳng qua là nuốt xuống một chút châm chọc khiêu khích, chẳng qua là bày tỏ một chút hối hận và chân thành.

Nói trắng ra là, những đóa hoa trong nhà kính không biết trời cao đất rộng kia nào đáng cho hắn ta để trong lòng?

Nhất là cái tên Tê Nhai kia. Cha cũng chết rồi, không hề nghĩ mình phải nỗ lực tu luyện như thế nào, làm sao khôi phục danh tiếng cho gia tộc, tâm trí cả ngày chỉ biết xoắn quýt quanh Giang Ly Mộng, chẳng làm được gì ngoài tranh giành tình nhân.

Bên cạnh Giang Ly Mộng thiếu một kẻ vây đuôi cầu hoan sao?

Còn những nhân vật mà hắn ta thật sự kiêng ky như Thịnh Tuyết Hoài và Giang Ly Mộng thì sẽ không cố ý làm hắn ta khó xử.

Nếu thật sự bị Thịnh Tuyết Hoài đối xử lạnh nhạt trong chuyến đi sứ đại diện Trang quốc lần này thì hắn ta tự thắp cho mình một nén hương là được, không có gì để nói.

Chủ đề của chuyến đi sứ lần này là "Giao lưu đạo luật Trang - Thịnh", thật ra cũng không buồn cười như lời trào phúng của đám Tề Nhai. Hệ thống đạo thuật của Trang quốc kế thừa từ núi Ngọc Kinh, hệ thống đạo thuật của Thịnh quốc lấy đảo Bồng Lai làm chủ, song phương có rất nhiều đề tài để giao lưu.

Hơn nữa, mấy lần quốc chiến gần đây của Trang quốc đều giành được thắng lợi. Thịnh quốc có lý do gì mà coi khinh?

Điều khó xử thực sự là gì?

Đằng sau nhiệm vụ đi sứ lần này là nhiệm vụ bí mật của thiên tử Trang quốc. Trang thiên tử thánh minh vĩ đại, vậy mà lại phái một tuyệt thế đại trung thân như Lâm Chính Nhân dẫn đầu lập kế hoạch đối phó Khương Vọng!

Là cảm thấy chênh lệch giữa Ngoại Lâu cảnh và Thần Lâm cảnh quá nhỏ sao?

Hay là cảm thấy Khương Vọng trên chiến trường Tề Hạ chưa đủ hung, ở Yêu giới không đủ mạnh, ở Mê giới không đủ ác?
Bình Luận (0)
Comment