Chương 3848
Chương 3848Chương 3848
Nói cái gì mà không để lộ sơ hở, kế hay ắt có kết đẹp. Cái gì mà vị trí Phó Tướng, duyên phận Thần Lâm.
Rõ ràng là thiên tử đang cưỡng ép trung lương đi chịu chết!
Trái mệnh trời như vậy, Lâm Chính Nhân há có thể tuân theo?
"Đầu tiên ta không oán hận ngài. Cả nhà ta đều do chính ta giết, ta và đệ đệ của ta cũng không có tình cảm. Ta thực sự không tìm thấy lý do gì để oán hận ngài. Mặc dù ngài muốn giết ta, nhưng dù sao cũng không giết thành công."
Lâm Chính Nhân nghiêm túc phân tích: "Ngài cũng không nên oán hận ta."
"Kẻ vong ân phụ nghĩa, kẻ một dạ hai lòng, là tên Lâm Chính Luân vô trách nhiệm trong tộc ta. Dâm loạn độc ác, khi nhục tộc nhân, là tên đệ đệ Lâm Chính Lễ bất tài vô dụng kia của ta. Không liên quan gì đến tai"
"Hơn nữa họn họ đều chết trong tay ta, nhìn từ góc độ này, là ta giúp ngài báo thù. Bọn chúng chết chưa hết tội, ân oán giữa chúng ta đã tiêu tan."
"Mặc dù ta cũng bị Đỗ Như Hối ép phải mai phục ngài ở ngoài Thục thành, nhưng dù sao cũng không thành công. Thậm chí nếu không phải Đỗ quốc tướng tới kịp thời thì lúc ấy ngài đã đào ba thước đất, tìm ra ta mà giết."
Lời hắn ta lý lẽ rạch ròi, Khương Vọng nhất thời không biết phản bác như thế nào.
Lúc này Lâm Chính Nhân đã thu hồi quỷ nhãn, điệu bộ hiền hòa chính trực, lại nói: "Xin cho phép ta tiếp tục đọc kinh thư. Những ngày này, ngày nào ta cũng tụng kinh trắng đêm, nếu bỏ dở giữa chừng, nhất định bọn họ sẽ nghi ngờ."
Thì ra tụng kinh là cách hắn ta cảnh báo! Đúng là một biện pháp đơn giản mà khó ứng đối, người này quả là tâm tư thâm trầm.
Khương Vọng bất giác nhớ tới phân tích của Trọng Huyền Thắng: "Nếu hắn ta thật sự là một người thông minh, thì khi Trang Cao Tiện lại quyết định phái hắn ta tới Thịnh quốc, hắn ta sẽ lựa chọn hợp tác với người."
Vậy mà hoàn toàn ứng nghiệm!
Lâm Chính Nhân đã bắt đầu tụng kinh, tiếp tục tiếng đọc sách của hắn ta, mà điều này cũng không ảnh hưởng tới cuộc trò chuyện giữa hắn ta và Khương Vọng: "Khương sư huynh có thể hiện thân gặp mặt được không, Chính Nhân đã bày tỏ lòng mình, sao chúng ta không ngồi xuống từ từ ôn chuyện?"
Khương Vọng tiện tay đóng cửa, thả tâm mắt của Lâm Chính Nhân trở về, sau đó ngồi xuống đối diện hắn ta.
Hai người đều xuất thân từ quận Thanh Hà của Trang quốc, cứ vậy gặp nhau trong Ngoại Nghi quán của Thịnh quốc.
Thành Vọng Giang và thành Phong Lâm có thể xem là hàng xóm, nhưng bọn họ lại là người trên hai con đường khác nhau. Cho dù không có chuyện Tống Như Ý, không có họa bạch cốt, tương lai bọn họ vẫn sẽ đối đầu trên quan trường Trang quốc...
Đúng là tha hương gặp kẻ thù, nhân sinh đắc ý.
"Khương sư huynh quả thực vẫn phong thái như xưa!" Lâm Chính Nhân nở nụ cười, giọng điệu hoài niệm, vô cùng chân thành.
Khiến Khương Vọng giật mình cảm tưởng như bọn họ đã từng vô cùng thân thiết. "Đeo mặt nạ rồi mà ngươi vẫn thấy được phong thái của ta." Khương Vọng ngước mắt.
Lâm Chính Nhân nghiêm mặt nói: "Ngọc nằm ở chất, bóng mấy cũng vậy. Mặc dù ngài không lộ diện, nhưng khí độ trong từng cử chỉ giơ tay nhấc chân, thiên hạ này có mấy người sánh bằng?"
Khương Vọng cười: "Thành thật là phẩm chất đẹp của ngươi."
Lâm Chính Nhân vẫn rất nghiêm túc: "Sư để chỉ là không giấu được lời trong lòng, khiến sư huynh chê cười rồi."
Khương Vọng nói với vẻ ý tứ sâu xa: "Ta nhớ khi ngươi hận thù thấu xương, muốn giết ta cho hả lòng, cũng vô cùng thành thật.”
Tư thế ngồi của Lâm Chính Nhân rất thả lỏng, có lẽ vì biết có phản kháng cũng vô dụng, hoặc có lẽ vì tự tin mình sẽ không bị giết.
Hắn ta nói thế này: "Ta thê là ta chưa từng có ý nghĩ chủ động đi tìm Khương sư huynh báo thù, lần nào cũng là Đỗ Như Hối buộc ta hành động, ta hận ngài chỉ là vì bọn họ muốn ta hận ngài. Ta chỉ là một thanh đao mà thôi, kẻ thực sự muốn hại sư huynh là Trang thiên tử, là Đỗ quốc tướng. Tặc tử cầm đao đả thương người, là tội của đao? Hay tội của tặc?"
Giọng điệu của hắn ta vô cùng nghiêm túc: "Ta cũng có thể trở thành đao của Khương sư huynh."
"Thanh đao này chỉ e vừa hại người vừa hại mình."
"Do người cầm đao thôi."
Khương Vọng phát hiện, Lâm Chính Nhân mặc dù yếu thế, mặc dù chịu thua, mặc dù xin hàng, nhưng trong mắt chưa từng có sợ hãi.
Hắn ta chỉ đang giải quyết nguy nan, dùng phương thức của riêng mình.
Khương Vọng chậm rãi nói: "Muốn bảo đảm tính mạng cho bản thân mà ngươi chỉ nghĩ ra được những lý do này sao?”
Lâm Chính Nhân ngồi nghiêm chỉnh, như đang trần thuật lý tưởng của mình chứ không phải trải qua một thử thách sinh tử: "Ta ở trong Ngoại Nghi quán Thịnh quốc, ta là thiên kiêu Trang quốc đầu tiên đại diện Trang quốc đi sứ Thịnh quốc. Cho dù vì lý do nào, ta cũng không thể chết ở đây. Ta chết ở đây, Thịnh quốc nhất định phải đưa ra được một lời giải thích. Giang Như Dung, Mộng Vô Nhai, thậm chí là Lý Nguyên Xá, đều sẽ ra tay."
"Ta tin vào thực lực của Khương sư huynh. Nhưng tiếng tụng kinh của ta một khi dừng lại, người ta mang tới sẽ lập tức phát hiện ra vấn đề. Lâu nhất là nửa khắc, cái chết của ta sẽ bị phát hiện, Vị Đô sẽ bắt đầu giới nghiêm toàn thành."
"Nếu Khương sư huynh có thể giải quyết được vấn đề này, vậy thì vẫn còn một vấn đề khác... Hiện tại cách trời sáng chỉ còn nửa canh giờ, sau nửa canh giờ, ta sẽ phải đi tham gia Thịnh quốc triều hội. Nói cách khác, ngài phải im hơi lặng tiếng rời khỏi Thịnh quốc trong vòng nửa canh giờ. Mà đây là chuyện bất khả thi."
"Nếu bạn bè tại Thịnh quốc của Khương sư huynh thủ đoạn thông thiên, có thể giúp huynh làm được việc này, vậy vẫn còn một vấn đề nữa... Khi ta xuất phát, trên danh nghĩa bảo vệ sứ thần, Trang thiên tử đã thực hiện Phược Linh Tác trên người ta, một khi ta gặp nguy hiểm, Phược Linh Tác sẽ đánh dấu người đó...
Lâm Chính Nhân ngoảnh đầu, dùng ngón tay chạm hờ lên chỗ phình ra trên cổ, cười nói: "Hay là Khương sư huynh xem trước một chút, có thể giải quyết hết những vấn đề này được không? Huynh có thể tưởng tượng được, Phược Linh Tác này còn có năng lực bóp chết ta ở nơi cách xa vạn dặm, phòng trường hợp ta chạy thoát khỏi sự khống chế của thiên tử thánh minh của Đại Trang."
Khương Vọng không tùy tiện đi thử, chỉ bình tĩnh nói: "Không phải ngươi là đệ nhất thiên kiêu của Trang quốc, đại đại trung thần của Trang đình sao? Làm sao Trang Cao Tiện còn không tín nhiệm ngươi như vậy?”
"Mấy năm nay ta cũng làm rất nhiều chuyện." Lâm Chính Nhân mỉm cười: "Không phải hắn không tín nhiệm ta, mà là hắn không tín nhiệm bất cứ kẻ nào."