Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3849

Chương 3849 Chương 3849Chương 3849

Khương Vọng nhìn người trước mắt.

Hắn ta dường như đã nói ra những thủ đoạn giữ mạng của mình đến mấy lần, bộc lộ điểm yếu, mặc người hạ đao, trông vô cùng có thành ý.

Nhưng Khương Vọng hiểu rõ, nhất định Lâm Chính Nhân còn có thủ đoạn chưa nói ra.

"Ngươi xác định đêm nay ta sẽ đến giết ngươi sao?" Khương Vọng hỏi.

Lâm Chính Nhân nói: "Ta hoàn toàn không biết ngài đang ở Thịnh quốc, càng không thể nào biết được đêm nay ngài sẽ tới tìm ta. Ta chỉ xác định được một điều, trong hoàn cảnh này, nếu có người tới giết ta mà ta lại không có sức phản kháng, vậy người đó nhất định là ngài."

Khương Vọng không nói gì.

Lâm Chính Nhân lại bổ sung: "Tin chắc là ngài có tai mắt ở Trang quốc. Trí tuệ như ngài, nhất định cũng đoán được chuyến đi sứ này của ta là nước cờ Trang thiên tử nhằm vào ngài. Cho dù ngài không đến Thịnh quốc, vê sau ta cũng sẽ đến Tượng quốc. Ta nghĩ sư huynh đệ chúng ta có rất nhiều cơ hội để trùng phùng, chẳng qua là ngày nào ta cũng chuẩn bị cho ngày đó."

Ánh mắt Khương Vọng, bình tĩnh đảo qua rất nhiều cấm chế ẩn giấu được bố trí trong phòng: "Ngươi không chắc ta sẽ đến mà đã chuẩn bị nhiều thủ đoạn giữ mạng thế kia, lại còn ngày nào cũng như vậy?"

Lâm Chính Nhân chỉ nói: 'Làm Khương sư huynh chê cười rồi, ta thực sự sợ chết."

"Vì sao không phải là người khác tới giết ngươi?" Khương Vọng lại hỏi.

Lâm Chính Nhân nói: "Bởi vì ta chưa từng chủ động kết thù với ngươi, chưa từng đưa mình vào nơi nguy hiểm. Không cẩn thận kết thù cũng sẽ nhanh chóng giải quyết, không cẩn thận rơi vào nơi nguy hiểm cũng sẽ nhanh chóng rời đi. Duy chỉ có lần này là ngoại lệ, ta biết cho dù ta chuẩn bị bao nhiêu thủ đoạn chạy trốn, cuối cùng có lẽ cũng không tránh khỏi cái chết. Bởi vì người ta phải đối mặt là Khương sư huynh, mà Hoàng đế bệ hạ mà ta một lòng trung thành lại tự tay dâng ta ra."

Đương nhiên Khương Vọng không tin Lâm Chính Nhân một lòng trung thành với Trang Cao Tiện, Trang Cao Tiện cũng sẽ không tin. Nhưng về sự cẩn thận, tàn nhẫn, âm độc của Lâm Chính Nhân thì hiểu rất rõ.

Nếu muốn giết hắn ta, phải làm thế nào mới có thể an toàn rút lui? Những thủ đoạn giữ mạng đã phơi bày và chưa phơi bày, phải làm sao để tháo gỡ từng cái?

Nếu không giết, vậy phải xử lý người này như thế nào?

Sau khi đạt đến Thần Lâm, hắn chưa từng nghĩ, một tu sĩ Ngoại Lâu lại có thể khó giải quyết đến như thất

Lâm Chính Nhân lại nói: 'Những điều mà ta vừa kể ra... Nếu ngài có biện pháp đối phó với tất cả, vậy ngài có thể giết ta. Nhưng cho dù ngài có thể giải quyết những vấn đề kia một cách hoàn hảo thì ta cũng không khuyến khích ngài làm như vậy."

"Ồ?" Khương Vọng nhìn chằm chằm hắn ta.

"Bởi vì ta còn có tác dụng." Lâm Chính Nhân nhấn mạnh: "Trong cuộc đối đầu giữa ngài và Trang Cao Tiện, ta có thể mang lại tác dụng rất quan trọng. Nếu ngài giết ta, hắn sẽ phái người thứ hai đến, ta cũng không quan trọng. Nếu ngài giữ lại ta, ngài sẽ có cơ hội biết trước thủ đoạn của hắn."

Khương Vọng nói: "Tiếp tục."

So với vẻ lạnh lùng vô cảm của Khương sư huynh thì Lâm sư đệ khá là nho nhã lễ độ: "Lần này ta đại diện Trang quốc đi sứ, Thịnh quốc chỉ là trạm đầu tiên, Tượng quốc cũng chỉ là một trong những nước theo Đạo mà ta phải tới bái phỏng."

"Bái phỏng trên danh nghĩa là giao lưu đạo thuật, nhưng nhiệm vụ cốt lõi của sứ đoàn là giao hảo với những nước theo Đạo mà ta sắp bái phỏng này, mưu cầu một địa vị cao hơn trong những nước theo Đạo. Thời gian trước Đỗ quốc tướng đã làm rất nhiều bài tập, liệt kê ra rất nhiều kế hoạch giao dịch. Một khi mối liên hệ ích lợi được tạo thành, địa vị của Trang quốc tại Tây cảnh sẽ càng thêm vững chắc, tương lai ngài vào Trang quốc báo thù cũng sẽ càng khó khăn."

"Mà ta, ngoài nhiệm vụ của sứ đoàn, nhiệm vụ chủ chốt của ta là đối phó ngài. Ngài không muốn biết Trang thiên tử bày mưu tính kế ngài như thế nào sao? Và cả... Rốt cuộc là thứ gì làm chỗ dựa cho hắn, để hắn cảm thấy, chỉ một Lâm Chính Nhân Ngoại Lâu cảnh lại có thể đối phó được ngài?"

Quả nhiên Khương Vọng cảm thấy hứng thú: "Nói nghe xem."

Lâm Chính Nhân nhún vai: "Ta cũng không biết."

"Vậy sao?" Ánh mắt Khương Vọng bắt đầu có mùi nguy hiểm.

Lâm Chính Nhân vội vàng giải thích: "Với cái tính đa nghi của Trang thiên tử thì sao có thể tín nhiệm ta? Thủ đoạn có thể cho ta dùng để giết ngươi, sao hắn có thể để ta biết hết toàn bộ?”

"Lời ngươi nói không phải không có lý... Vậy thì tác dụng của ngươi ở đâu?"

"Ít nhất thì ta là người chấp hành kế hoạch, nói cách khác, là một mắt xích nào đó trong kế hoạch, có thể giúp ngài thăm dò kế hoạch của hắn cho rõ ràng. Ít nhất thì ta có thể giúp ngài lẩn tránh một chút nguy hiểm."

"Ví dụ?"

"Ví dụ như lần này ta đi sứ các ngước, mối đe dọa thật sự đối với ngài hẳn là ở Tượng quốc. Theo mệnh lệnh của Trang Cao Tiện, tới đó ta sẽ nghĩ hết mọi cách dụ ngài rời khỏi Tinh Nguyệt Nguyên. Nhưng mà về sau sẽ xảy ra chuyện gì thì ta tạm thời không được biết."

Tượng quốc ở ngay bên cạnh Tinh Nguyệt Nguyên, đúng là một địa điểm lý tưởng. Lâm Chính Nhân đại diện Trang quốc đi sứ Tượng quốc, hắn đang bế quan ở tửu lâu Bạch Ngọc Kinh, khó mà không hay tin.

"Ngươi định làm thế nào để dụ ta rời khỏi Tinh Nguyệt Nguyên?" Khương Vọng hỏi.

Vẻ mặt của Lâm Chính Nhân trở nên rất cẩn trọng: "Ta cần phải làm rõ trước với ngài một điều rằng, đây đều là ý tưởng của Trang thiên tử. Ta chỉ là người chấp hành."

Khương Vọng lạnh nhạt đáp: "Nói đi đừng ngại."

"Ta sẽ tổ chức một văn hội ở Tượng quốc, thảo luận ý nghĩa văn học của bia văn Sinh Linh Bi của thành Phong Lâm, cường điệu công tích vĩ đại của Trang thiên tử trong vụ thảm họa tại thành Phong Lâm, khơi nguồn và truyền bá mối quan hệ giữa ngài và Bạch Cốt Đạo." Lâm Chính Nhân nói: "Nếu lúc đó ngài còn chưa đến tìm ta, ta sẽ lại tổ chức một pháp hội, từ xa tế bái những người đã hi sinh tại thành Phong Lâm. Trong đó nhấn mạnh tế điện mấy cái tên, đều có quan hệ thân cận với ngài..."
Bình Luận (0)
Comment