Chương 3850
Chương 3850Chương 3850
Ánh mắt Khương Vọng không có mừng giận: "Chỉ thế thôi sao?"
Lâm Chính Nhân rũ mi cụp mắt, giọng nói lí nhí như không thể nghe thấy: "Nếu như vậy cũng không được, Trang Cao Tiện còn có một cách khác... Di cốt của vị di nương kia của ngài, đã đưa ra..."
Năm xưa Khương Vọng vung kiếm chắn cửa, đòi lại công bằng cho Tống di nương, cuối cùng kết thúc bằng việc Lâm Chính Nhân đánh chết Lâm Chính Luân. Lễ ra phải đòi công bằng tư Lâm Chính Lễ, nhưng lúc đó hắn không làm được.
Sau khi chết, Lâm di nương được an táng trong nghĩa địa Lâm thị, lấy danh nghĩa vợ của Lâm Chính Luân.
Lúc đó Khương Vọng không muốn quấy nhiễu người chết, vả lại Tống di nương cũng đã tái giá, không nên an táng vê Phượng Khê.
Không ngờ...
Minh quân hiền thân Trang quốc, đúng là không từ thủ đoạn.
Mặc dù mặt nạ đã che khuất biểu cảm của Khương Vọng, nhưng khoảng lặng này vẫn khiến Lâm Chính Nhân thấp thỏm. Hắn ta khẽ cắn môi, tức giận mắng: "Trang Cao Tiện mặt người dạ thú, uổng là quốc quân, đúng là vô sỉ không ai bằng!"
Khương Vọng bình tĩnh nói: "Giao cho ta đi."
"À, được." Lâm Chính Nhân đứng dậy, cẩn thận từng li từng tí bưng ra một cái hộp sắt.
Khương Vọng liếc nhìn qua, dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn ta để lên bàn.
Lâm Chính Nhân vừa để hộp sắt lên bàn vừa chân thành nhắc nhở: "Chiếc hộp sắt này là do Đỗ quốc tướng giao cho ta, trong đó có ẩn chứa thủ đoạn gì đó, Khương sư huynh phải cẩn thận một chút, đừng trực tiếp cầm đi."
Nếu Khương Vọng không cảnh giác như vậy, chưa chắc đã có lời nhắc này.
"Mở ra xem." Khương Vọng nói.
Lâm Chính Nhân bấm một đạo quyết, chậm rãi mở hộp sắt ra.
Trong hộp sắt là một bộ xương được xếp gọn lại.
Khương Vọng lẳng lặng nhìn thoáng qua, ngọn lửa tam sắc vàng - đỏ - trắng vút qua, xương trắng đã thành không. Một chút vết tích cuối cùng của Tống di nương trên đời này cũng trở về Nguyên Hải.
"Đóng lại đi." Trong giọng nói của Khương Vọng không chứa đựng tình cảm: "Nhớ tìm một bộ xương khác thay thế vào."
Lâm Chính Nhân ngoan ngoãn đóng hộp sắt lại, không nói một lời thừa thãi nào.
"Dụ được ta rồi thì Trang Cao Tiện định làm gì tiếp: "Khương Vọng nói châm chậm: "Đừng nói là chỉ tìm một chân nhân mai phục bên cạnh ngươi nha? Ta giết ngươi xong, lại lấy danh nghĩa bảo vệ sứ thần Trang quốc giết ta? Cảnh quốc là đất nước Đạo tông, chân nhân Cảnh quốc có quyền lợi này."
Lâm Chính Nhân nghiêm túc nói: "Đây đương nhiên cũng là một cách, nhưng ta nghĩ hắn sẽ không coi thường ngài như vậy."
"Ngươi cảm thấy hắn còn có thủ đoạn gì nữa?" Khương Vọng hỏi.
Tim Lâm Chính Nhân như vọt lên tới tận cổ họng: "Ta còn cần một chút thời gian để xác minh."
Sau đó hắn ta nghe được một câu: "Được, ta cho ngươi thời gian." Người trước mắt đã không thấy.
Câu nói kia cũng tiêu tán.
Gian phòng vẫn là gian phòng kia, trống rỗng, như chưa có chuyện gì xảy ra.
Lâm Chính Nhân chậm rãi, chậm rãi dựa vào lưng ghế.
Hắn ta biết, hắn ta lại một lần nữa thoát khỏi cái chết.
Tiếng tụng kinh vẫn còn tiếp tục...
"Nhất tâm sinh chính định, vạn tượng tự nhiên trần. Trục phương phân ngũ khí, ngũ khí dựng nhất linh."
"Nhất linh thông biến hóa, kết luyện bản lai chân. Bản chân phi hữu tương, phi hữu diệc phi vô..."
Khương Vọng một mình bước ra khỏi Ngoại Nghị Quán, lúc này trời đã hửng sáng, trên đường người đi bộ thưa thớt.
Hắn không xuất hiện trong tâm mắt của mọi người.
Lúc này hắn là Biện Thành Vương.
Đầu đội đấu lạp, thân khoác hắc bào, sải bước bước đi trên một quốc gia xa lạ.
Trọng Huyền Thắng đã sớm đoán trước được phản ứng của Lâm Chính Nhân, và cũng chính Trọng Huyền Thắng đã đề nghị với hắn —— "Không ngại thì cứ để cho Lâm Chính Nhân một cơ hội nói chuyện, để xem xem Lâm Chính Nhân có thể làm được gì."
Đó là lý do tại sao hắn không giết người và rời khỏi hiện trường ngay lập tức.
Trọng Huyền Thắng từng nói, suy nghĩ của người thông minh thực ra rất dễ phán đoán, bởi vì lựa chọn tốt nhất cho tới bây giờ cũng không nhiều.
Sự thật đã chứng minh, việc giết chết Lâm Chính Nhân không phải là chuyện đơn giản.
Hay nói cách khác, lần này Trang Cao Tiện phái Lâm Chính Nhân ra ngoài, chính là để cho hắn giết. Mà bản thân hắn hiện tại khó có thể lẩn tránh được cái giá để giết chết Lâm Chính Nhân.
Đại khái cái chết của sứ thần Trang quốc Lâm Chính Nhân, mới chính là sự bắt đâu cho nước cờ này của Trang Cao Tiện.
Chuyện đơn giản nhất là—— chỉ cần Trang Cao Tiện có thể chứng minh rằng cái chết của sứ thần Trang quốc có liên quan đến Khương Vọng. Vậy thì kim thân hộ thể của anh hùng nhân tộc, sẽ không còn hiệu lực.
Trang Cao Tiện có thể giết hắn một cách quang minh chính đại.
Mở rộng ra từ điều này... vậy chờ đến khi Lâm Chính Nhân đến Tượng quốc, có khi nào cho dù Khương Vọng có bất sở vi động, bế quan không xuất hiện, thì Trang Cao Tiện cũng sẽ chế tạo ra một giả tưởng rằng Lâm Chính Nhân đã chết dưới tay Khương Vọng hay không?
Dựa vào sự hiểu biết của Khương Vọng đối với Trang Cao Tiện, điều này rất có thể sẽ xảy ra! Nói cách khác, đây ít nhất cũng có thể là một trong những kế hoạch của Trang Cao Tiện.
Vậy thì khi thời điểm đó xảy ra, người đại biểu đạo tông quốc xuất thủ sẽ là ai, Tĩnh Thiên Lục Hữu hay là Kính Thế Đài Phó Đông Tự?
Cẩn thận nghĩ lại, nếu tên nuôi rùa Viêm Cơ Nguyệt cũng được thêm vào, thì đúng là làm khổ không ít người dân Cảnh quốc...
Có lẽ chính vì đoán trước được kết cục bi quan của chính mình, nên Lâm Chính Nhân mới tích cực muốn hợp tác với hắn như vậy. Có thể có rất nhiều người nguyện ý đầu rơi máu chảy vì Trang Cao Tiện, nhưng trong số đó chắc chắn không bao gồm Lâm Chính Nhân hắn ta. Mà Lâm Chính Nhân sao có thể vô tội?