Chương 3854
Chương 3854Chương 3854
Nhắc tới, người hiện tại đang đảm nhiệm vị trí Thái Sơn Vương quả thực có thân hình vô cùng cao lớn, khí huyết đồi dào, thể phách rất tốt... nhưng sự thèm muốn của tên Ngỗ Quan Vương này cũng quá rõ ràng rồi.
Tân Quảng Vương có chút nguy hiểm nhìn ông ta: "Ngươi nghĩ ta tuyển người vào là để cho ngươi tiến hóa à?"
Ngõ Quan Vương rụt người về phía sau một cái: "Ta chỉ là bày mưu tính kế cho tổ chức mà thôi... Ngươi có thể không đồng ý mà."
Người có thể sống sót trong Địa Ngục Vô Môn, không ai là thật sự ngu ngốc cả. Ngỗ Quan Vương thèm muốn thi thể của Thái Sơn Vương, mà Thái Sơn Vương cũng không phải người ngu ngốc, chắc chắn sẽ không làm chuyện gì để phải chết. Lý do hắn ta gây ra chút phiền toái, chỉ là vì đôi khi hắn ta sẽ mất kiểm soát mà thôi.
Biện Thành Vương không để ý đến những âm mưu giữa bọn họ, hắn giữ thái độ lạnh lùng: "Nếu như giết chết Du Khuyết thực sự là chuyện đơn giản như vậy, khách hàng có thể tùy tiện động thủ giải quyết, sao phải bỏ một số tiền lớn như vậy tìm tới chúng ta làm gì?"
Hắn nhìn Tân Quảng Vương: "Theo như lời ngươi nói, Địa Ngục Vô Môn không cần tìm hiểu ý đồ của khách hàng, nhưng trước khi ra tay, ta phải biết ta phải đối mặt với những nguy hiểm như thế nào."
Mặc dù đã có khoảng thời gian tận hơn hai mươi năm để nghiệm chứng cho việc Du Khuyết đã trở thành phế vật.
Cho dù có nhiều lý do hơn nữa chỉ ra rằng Du Khuyết thực sự vô hại.
Nhưng chỉ dựa vào việc có người treo thưởng cao để ám sát Du Khuyết, cũng đã đủ để chứng minh cho sự nguy hiểm của người này.
Hoặc là Du Khuyết không đơn giản, hoặc là sự tình liên quan đến Du Khuyết không đơn giản.
Một người đã bị đoạn tuyệt tương lai, cũng bị loại bỏ khỏi hàng ngũ thừa kế của gia tộc, không có quyền lợi để đấu tranh. Hắn ta đã sống biệt lập nhiều năm, càng không có sự tranh giành quyên lợi... Vậy tại sao người ta vẫn muốn bỏ ra nhiều tiên để mua người giết chết hắn ta chứ?
Mời Địa Ngục Vô Môn ra tay, cái giá không hề rẻ.
Hắn thà rằng Du Khuyết đã sửa lại được đạo tâm, trở lại tu vi Thân Lâm, hoặc là giả sử đến giờ hắn ta vẫn được gia tộc coi trọng, được bảo vệ rất tốt. Như thế thì vẫn còn có thể ước lượng được phạm vi nguy hiểm, có thể dễ dàng cân nhắc xem bản thân có nên liều mạng hay không.
Hiện tại không biết trong sương mù đang ẩn tàng thứ nguy hiểm gì, cũng không biết là núi cao hay là biển lửa, cứ tùy tiện đưa mạng đi thăm dò... Ngươi có thể có bao nhiêu cái mạng để làm việc ngu xuẩn đó?
"Ngươi nói không sai." Tân Quảng Vương suy nghĩ một chút: "Nhưng thời gian đã rất gấp gáp, chúng ta đang ở Cảnh quốc, hành động của chúng ta rất hạn chế, chỉ sợ khó có thể điều tra rõ ràng."
"Bằng không cứ để Thái Sơn Vương đi thăm dò nông sâu trước cái đã?" Ngỗ Quan Vương bất thình lình đề xuất ý kiến.
Tân Quảng Vương không nhịn được nữa tát ông ta ngã xuống đất.
Ông ta giống hệt như một con búp bê bằng đất sét bị đập nát, ngay cả một tiếng kêu thảm thiết cũng không có, xương cốt gân thịt bị tách ra và đổ sụp xuống dưới lớp áo bào đen, giống như một vũng bùn.
Không lâu sau đó, một linh tính khác lại giáng lâm. Xương cốt lần nữa được ghép lại, máu thịt không ngừng bám vào, áo bào đen lại được chống lên, Ngỗ Quan Vương lắc lư lảo đảo ngồi vững xong, mới lẩm bẩm nói: "Ta không nói lời nào là được chứ gì."
Biện Thành Vương đương nhiên sẽ không bỏ lỡ màn phô diễn lực lượng của hai vị Diêm La, nhưng ánh mắt của hắn vẫn thẳng tắp, thanh âm lạnh lùng: "Nếu như ta nhớ không lầm, Lâu Quân Lan hẳn là nhân sĩ của Ứng Thiên Phủ. Vậy nàng ta tới thành Thái Bình này để làm gì?"
Tân Quảng Vương hiển nhiên đã sớm điều tra chuyện này, nói một cách mạch lạc: "Nàng ta hiện đang làm việc ở Cảnh quốc Quân Cơ Lâu, chức vụ chính thức là 'Binh Tào Tham Quân, có quyên kiểm tra các vấn đề quân sự. Hàng năm, vào những thời điểm khác nhau, Cảnh quốc Quân Cơ Lâu sẽ tiến hành tuần tra các vấn đề quân sự ở các quận khác nhau, để tránh việc việc quân sự bị lơ là, hiện đang tuân kiểm ở thành Thái Bình."
Thanh âm của Biện Thành Vương không chút gợn sóng nói: "Nói cách khác, việc nàng ta đến thành Thái Bình vào thời điểm này chỉ là hoàn toàn trùng hợp thôi?"
"Trước mắt chỉ có thể nói như vậy." Tân Quảng Vương đáp: "Chúng ta không thể nào tra ra được tin tình báo nào chỉ tiết hơn."
“Ta không tin vào sự trùng hợp." Biện Thành Vương lạnh lùng nói.
Ngõ Quan Vương cúi đầu, cũng không biết là muốn gật đầu hay lắc đầu.
Tân Quảng Vương trâm ngâm suy nghĩ nói: "Ngươi có có cảm giác gì khác sao?"
Biện Thành Vương nói thẳng không kiêng ky: "Du Khuyết cho ta một cảm giác vô cùng nguy hiểm."
Tiền đồ bị hủy hoại, bị cách ly sống cô lập, bị gia tộc bỏ rơi. Thật quá dễ dàng khiến hắn liên tưởng đến một người bằng hữu.
"Nhưng ngươi còn chưa nhìn thấy hắn ta."
"Cho nên ta mới nói là cảm giác."
"Ta tin tưởng trực giác của ngươi." Tân Quảng Vương gật đầu một cái: "Nhưng nhiệm vụ đã tiếp nhận, chúng ta nhất định phải cầm chặt lấy. Địa Ngục Vô Môn một đường làm tới ngày hôm nay, danh tiếng rất quan trọng."
"Quấy rây một chút." Biện Thành Vương rất không khách khí nói: "Danh tiếng?"
Tân Quảng Vương thản nhiên ngồi xuống, ánh mắt nghiền ngẫm, nhưng giọng điệu lại nghiêm túc: "Chỉ cân cái giá phù hợp, thiên hạ không ai là không chết cả.".......
Du gia lão trạch cũng coi như là đã quen nhìn thấy mưa gió.
Năm đó khi Du Ngọc Hành ở đó, đừng nói đến các thành trong Phụng Thiên Phủ, đến cả thành Thiên Kinh cũng thường xuyên có đại quan quý nhân cố ý tới cửa bái phỏng. Từ đường của Du gia đã tích lũy không ít hương hỏa tình cảm chân thực.
Cho đến khi Du Khâm Tự kiếm hoành Trung Vực, nơi đó cũng là khu vực nằm sâu trong núi, thường xuyên có họ hàng xa tới bái phỏng.
Đến khi Du Khuyết đoạt giải quán quân ở Hoàng Hà Hội, cũng có rất nhiều thúc bá trưởng bá, tới đây chăm sóc cho chốn cũ này.