Chương 3858
Chương 3858Chương 3858
Du Khuyết cũng không đau buồn.
Y có thể thấy được "thọ', từ rất lâu trước đây, y đã biết được "ngày chết" của chú chó này.
Một chú chó có thể sống được đến ngày chết của mình là một chuyện rất hạnh phúc. Con người cũng như vậy.
Y cho rằng y đã không quan tâm đến những thứ này từ lâu.
Nhưng y không thể không thừa nhận, tiểu viện tĩnh lặng dưới trời đêm, quả nhiên rất tịch mịch.
Y cứ như vậy ngồi trên ghế trúc, tay đặt trên đầu chó, không nhúc nhích, cô độc nhìn về phía trước.
Còn phải đợi bao lâu?
Chết tiệt, gần tới giờ đi ngủ hằng ngày, y đã cảm thấy buồn ngủ rồi. ...
Biện Thành Vương và Tân Quảng Vương - hai vị Diêm La mạnh nhất trong Địa Ngục Vô Môn đang dần dần trở thành tổ chức sát thủ đệ nhất thiên hạ - đến thăm vào chính lúc này.
Biện Thành Vương nghênh ngang đẩy cửa mà vào, kiểm sát ánh mắt và âm thanh một cách dễ dàng.
Nhưng gã phát hiện người đàn ông trung niên đang ngồi suy tư trước cửa vẫn đang nhìn gã chằm chằm.
Gã lẳng lặng nhích sang bên trái một bước, ánh mắt của y cũng chuyển động theo.
Tình hình không ổn...
Nếu là anh hùng Nhân tộc Khương Vọng ở đây thì nhất định sẽ lễ phép chào hỏi, hàn huyên vài câu rồi mới đi.
Nhưng Biện Thành Vương lạnh lùng tàn khốc, chỉ lạnh giọng nói một tiếng "đi nhầm' rồi lập tức xoay người.
Nhưng..."Rầm'! Cửa viện đóng kín, khóa lại đường đi.
Biện Thành Vương lẳng lặng xoay người lại, ánh mắt không chút gợn sóng.
So với Biện Thành Vương quang minh chính đại ra sân thì Tân Quảng Vương lại hóa thành một tia sáng xanh, chập chờn trong chậu nước mà Du Khuyết dùng rửa tay ban nãy. Đang dập dờn không một tiếng động...
"Chậu nước này ta từng dùng để rửa tay, toàn là đất bẩn." Du Khuyết lạnh nhạt nói.
Tia sáng xanh rời khỏi làn nước, hóa thành Tân Quảng Vương.
Y đứng trong viện, ngay giữa Biện Thành Vương ở cửa sân và Du Khuyết ở cửa phòng, hai bên trái phải đầu là vườn rau.
Trên gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ oán trách: "Sao không nói sớm?"
Du Khuyết nhìn mặt nạ trên mặt bọn họ: "Thập đại Diêm La, chỉ có hai người tới thôi sao?"
Tân Quảng Vương thành thật đáp: "Ta bố trí hành động theo kinh phí tối đa, dự đoán ngươi đã trở lại Thần Lâm... Không ngờ tin tình báo mua được lại không đáng tin như vậy."
Du Khuyết chậm rãi nói: 'Có người muốn lợi dụng các ngươi tới dò xét ta."
Ai muốn dò xét Du Khuyết? Vì sao lại làm như vậy?
"Ai lại xấu xa vậy nhỉ?" Tân Quảng Vương căm phẫn xoay người: "Ta đi bắt hắn ra đây!"
Nhưng Duy Khuyết ở đằng sau lại nói: "Nếu đã tới rồi, vậy giết ta đi." Y không sờ chó nữa, đứng dậy khỏi ghế trúc, đêm nay cáo biệt tiểu viện này, khí thể của y tăng vọt vô hạn, Đằng Long, Nội Phủ, Ngoại Lâu... Thân Lâm?
Không! Động Chân!
Rời đàn đơn độc hơn hai mươi năm, bị thế nhân vứt bỏ, không ngờ y lại là chân nhân đương thời!
Mái tóc dài của y bắt đầu tung bay, áo gai thô ráp bay phất phới: "Nếu không thì để ta giết các ngươi!"
Vừa dứt lời, không, còn chưa dứt lời đã có ánh sáng xanh lượn lờ quanh thân.
Áo gai thô ráp của y muốn mục nát, da lông huyết nhục muốn tróc ra, ngay cả hơi thở của y cũng đang tự hủy diệt...
Có một thanh kiếm đột ngột xuất hiện, đâm xuyên qua ngực y!
Xuất hiện một kiếm này xong, mới xuất hiện Biện Thành Vương đeo mặt nạ Diêm La cầm kiếm.
Một kiếm thoát khỏi giác quan của Dịch Thắng Phong!
Một kiếm im hơi lặng tiếng lại kinh thiên động địa.
Từng được phục chế thành công tại Mê giới, nay lại cao hơn một bậc.
Lạc lối với việc che đậy nguy cơ, không bằng tâm huyết dâng trào.
Nhưng bất luật thính giác hay thị giác, Dịch Thắng Phong đều không bằng Khương Vọng hôm nay.
Biện Thành Vương đã hoàn toàn có thể làm đến mức khiến đối thủ "nhìn như không thấy, nghe như không nghe", thực sự giết chết "giác quan'!
Du Khuyết vừa phô bày khí thế Động Chân cứ vậy bình tĩnh nhìn mặt nạ Diêm La khắc hai chữ "Biện Thành" trước mắt, vừa hộc màu vừa nói: "Chú thuật hay! Kiếm pháp hay!"
Sau đó hơi thở hoàn toàn biến mất, ngã ngửa về sau.
Cứ thế chết đi!
Quả thật Tân Quảng Vương và Biện Thành Vương được tính là cường giả Thần Lâm, đều tự tin dám xông vào đầm rồng hang hổ, dám ra tay với tu sĩ Động Chân.
Nhưng tu vi Động Chân lại chết vì một kích?
Đây không thể nói là âm mưu mà thậm chí hai chữ âm mưu đã khắc rõ lên trên mặt.
Biện Thành Vương thu kiếm vào bao, đối diện ánh mắt vừa chuyển thành xanh của Tân Quảng Vương, đều hiểu được ý tứ trong ánh mắt của đối phương...
Tình hình không ổn, chạy maul
Tân Quảng Vương hóa thành một tia sáng xanh, lặng lẽ bỏ chạy.
Biện Thành Vương trực tiếp vặn cong tia sáng, bay lên bầu trời.
Tất cả âm thanh đều không tồn tại, nằm trong viện là thi thể im lìm của Du Khuyết và chú chó.
Gần như Tần Quảng Vương và Biện Thành Vương vừa đi thì trong thi thể ngã xuống trước cửa của Du Khuyết bỗng nhiên ngồi dậy một bóng người vàng óng, khi ánh vàng thu lại, một Du Khuyết khác lại xuất hiện.
Đây là nguyên thân.
Từ Thân Lâm đến Động Chân, trình tự mấu chốt là gì?
Là lấy thân hồn làm cốt lõi, đạo mạch làm thể xác, hợp lại làm một, lấy linh luyện thần, hình thành "nguyên thần" của Nguyên Thần Hải! Sức mạnh thần hồn, sức mạnh linh thức, sức mạnh nguyên thần, đều là biểu hiện của sức mạnh thần hồn, cho dù nó được xem là ba cảnh giới của sức mạnh thần hồn thì về cơ bản vẫn là thần hồn.
Giống như Du Mạch, Chu Thiên, Thông Thiên đều là Thần Lâm, tuy cảnh giới có khác biệt, nhưng căn bản vẫn là thân xác.
Như thế nào là "nguyên"? Khởi nguồn của vạn vật.
Từ bước tu thành nguyên thần, là từ "nhân chi thần" tiến lên thành "thế chỉ thần”.
Thần này không phải thần.
Thần Lâm là "ta như thần lâm thế”, nhấn mạnh "ta".
Động Chân là "động toàn bộ người trên thế giới", nhấn mạnh là thân ngoài thân, là sự hiểu biết của người tu hành về thế giới này, thậm chí có cả khống chế.
Du Khuyết bước một bước đã ra khỏi tiểu viện, thân khoác áo đen, mặt đeo mặt nạ, khoát tay phong bế toàn bộ âm thanh trong trạch viện Du gia.
Sau đó bắt đầu chậm rãi đi ra ngoài.
Y cũng không sốt ruột, bởi vì muốn cho mấy sát thủ nhỏ bé kia một chút thời gian chạy trốn.
Mà tất cả những người xuất hiện trong tâm mắt y, bất kể nam nữ già trẻ thân sơ xa gần... đều lần lượt ngã xuống.