Chương 3859
Chương 3859Chương 3859
Trận giết chóc này thoạt đầu không ai hay biết, cho đến khi khắp nơi đều là thi thể.
Là người mạnh nhất trong trạch viện Du gia, đồng thời là người trông coi từ đường, Du Khâm Duy vừa phát giác tử khí lan tới đã lập tức điều động chân nguyên vượt cửa mà ra...
Một bàn tay đè lên mặt lão, đẩy lão trở về từ đường.
Cho dù khí huyết của lão như nước thủy triêu, cho dù thực lực của lão không hề đơn giản, cho dù lão sử dụng bí pháp liều mạng mà huynh trường Du Khâm Tử năm đó để lại, vẫn không thể động đậy!
Nhưng lão không muốn động đậy nữa.
Lão nhận ra một chưởng này.
Con mắt lão lộ ra giữa khe hở hai ngón tay, nhìn chằm chằm người đàn ông đeo mặt nạ: "Là ngươi!"
Kẻ kia bình tĩnh đáp: "Là ta."
Giờ khắc này, ánh mắt Du Khâm Duy cực kỳ phức tạp, cuối cùng chỉ nói: "Chỉ mong là ngươi đúng."
Sau đó bị nhẹ nhàng áp xuống mặt đất, sinh cơ tiêu tán.
Trong viện trạch Du gia, người cuối cùng chờ chết là người nhỏ tuổi nhất thế hệ này của nhà họ Du - Du Thế Nhượng.
Cha chết vì chiến tranh Cảnh Mục, thúc phụ chết trong chiến tranh phạt Vệ.
Các huynh trưởng lăn lộn kiếm sống trên thành Thiên Kinh, tất cả đều tâm thường.
Mà hắn ta cũng tâm thường.
Lòng tự tôn mãnh liệt và tài năng không đuổi kịp lòng tự tôn thường khiến hắn ta phải chịu tủi nhục. Cũng vì vậy mà lòng dạ ngày càng hẹp hòi.
Hiện tại còn lộ ra cái tính nhát gan.
Trong lúc người che mặt đang tàn sát không chút nương tay thì hắn ta lại nước mắt lã chã, không ngừng lùi bước, từ tiền viện lùi tới trung viện, rồi lại lùi tới hậu viện, thậm chí đứng cũng không vững ngã nhào ra đất... Lại càng không dám ra tay với kẻ địch!
Trên tay hắn ta cầm kiếm, mũi kiếm chĩa vào kẻ địch đeo mặt nạ, nhưng tay vẫn không ngừng run rẩy!
"Ngươi muốn làm gì... Đừng tới đây... Đừng tưới đây!" Hắn ta khóc lóc.
Du Khuyết lắng lặng đứng trước người hắn ta, lạnh lùng nhìn hắn ta.
Du Thế Nhượng năm nay mười lăm tuổi.
Tuổi này chưa đủ lớn, nhưng cũng không thể nói là nhỏ, không thể cứ mãi ấu trĩ được nữa.
Tả Quang Liệt mười lăm tuổi đã là Hoàng Hà khôi thủ.
Lúc y trở thành Hoàng Hà khôi thủ cũng chỉ mới mười sáu tuổi.
Thời gian thấm thoắt!
Thời khắc này, Du Khuyết bỗng nhớ tới phụ thân Du Thế Nhượng, huynh trưởng ruột thịt của mình. Khi tất cả mọi người đều đã bỏ đi, gã vẫn ôm khư khư một sự kiên trì đến mức cố chấp.
Kiên trì rằng người em trai mà gã vẫn luôn kiêu ngạo nhất định có thể trở lại đỉnh cao.
Ban đầu là cổ vũ an ủi, sau đó là tận tình khuyên bảo.
Sau nữa còn dùng khổ nhục kế, cố ý đi trêu chọc nhà khác, bị đánh cho mặt mũi bầm dập thê thảm trở vê hy vọng đệ đệ thiên tài của mình sẽ vùng dậy.
Sau nữa là phép khích tướng, chửi bới lăng mà hòng kích thích ý chí phấn đấu...
Mấy năm nay vòng đi vòng lại, cũng đã dùng hết thủ đoạn.
Còn đưa con trai của mình tới tiểu viện, dạy nó chửi đổng.
Du Khuyết vẫn còn nhớ, khi đó Du Thế Nhượng còn rất nhỏ, bốn hoặc năm tuổi gì đó, lảo đảo chạy tới học thuộc, giọng sữa bập bẹ mắng: "Thúc phụ... ông... ông... ông đúng là... phế... phế vật."
Mắng xong liền chạy: "Không phục thì đánh ta đi!"
Kết quả ngã chổng vó, gãy mất hai cái răng cửa, khóc âm lên.
Huynh trưởng cũng chết rồi.
Chiến tranh không cho người sống hết thọ.
Sau khi huynh trưởng chết.
Du Thế Nhượng không tới nữa.
Cả Du gia không còn ai tới nữa.
Kết cục của Chu gia đã được định sẵn từ lâu, khi y tiếp nhận quân lệnh dấy lên đồ đao cho thành Dã Vương, tự tay kết thúc từng đoạn thọ mệnh vốn không nên kết thúc, cuối cùng sụp đổ trước một đứa bé đang kêu khóc.
Có lẽ đã được định sẵn từ khi đó.
Hoặc là sau câu nói của Bắc Thiên Sư Vu Đạo Hữu?
Là khi Ân Hiếu Hằng khải hoàn hồi triều, mang theo thư xin hàng, quân kỳ, toàn thành Thiên Kinh ra đường phố nghênh đón, Cảnh thiên tử hỏi: "Du Kinh Long của Cô đâu rồi?"
Ân Hiếu Hàng đáp đúng sự thật: "Đạo tâm vỡ vụn, lui chuyển kim thân, cởi giáp quay về, như xác không hồn”"
Cả triều im bặt.
Bắc Thiên Sư Vu Đạo Hữu nói: "Kẻ này châm chọc bề trên để bày tỏ lòng trung của mình sao?"
Bình tính như vậy.
Y tỉnh táo lại, chủ động từ tước, thôi chức, giam mình trong nhà.
Nhưng cũng không thể ngăn chặn sự tụt dốc của Du thị.
Quá trình rơi xuống vực sâu lúc nào cũng dày vò. Trong dày vò ép ra ghê tởm, còn sâu hơn cả vực sâu.
Khi đó y còn rất trẻ, thấy được nhân thọ, không thấy được nhân tâm. Nhất thời không thể chấp nhận được cuộc sống như vậy, bước lên con đường tối tăm.
Nếu thời gian quay trở lại năm 3898. y sẽ lựa chọn thế nào?
Du Khuyết khẽ lắc đầu, y không biết đáp án, nhưng đã không quay đầu lại được nữa.
Y cứ lắc đầu như vậy, như thể làm vậy là phủ định được điều gì đó. Đôi giày của y giãm lên lồng ngực Du Thế Nhượng, cứ vậy nhìn xuống huyết mạch Du gia hèn yếu này.
"Sợ hãi sao? Đau đớn sao?" Y hỏi: "Hay là muốn trả thù ta?"
Du Thế Nhượng đã sợ đến ngây dại, nước mắt nước mũi tèm lem, không dám lên tiếng.
Du Huyết nhìn xuống hắn ta, chậm rãi nói: "Phế vậy như vậy, giết cục vô ích. Giữ cho ngươi một mạng để đi báo cho thế nhân là ai làm ra đại sự bực này. Nhớ lấy tên của ta, vật nhỏ đáng thương, ta là Biện Thành Vương của Địa Ngục Vô Môn!"
Lời dứt, người cũng tiêu tan.
Toàn bộ trạch viện Du gia chỉ còn thiếu niên gào thét trong im lặng cuộn tròn co quắp trên mặt đất sau một hồi ngây dại.
Du Khuyết lại trở về tiểu viện của mình.
Nguyên thần đi về không dấu vất.
Y nhìn đồ ăn của mình, lại nhìn thi thể trong viện... Chú chó già, và y.
Sau đó, chậm rãi đi lên vườn trước, đi qua vườn rau, đi tới trên thi thể của mình, giống như vô số ngày tháng tâm thường lúc trước, ngồi xuống.
Ngồi trên thi thể.
"Có người muốn xem kịch, vậy thì cứ diễn một màn đàng hoàng tử tế. Hy vọng màn kịch này sẽ thỏa mãn chờ mong của bọn họ."
Du Khuyết nghĩ vậy, sau đó ngã xuống thi thể của mình.
Mùa thu năm 3922 Đạo Lịch, Du Khuyết chết, trên đời không còn Du Kinh Longl.......