Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3860

Chương 3860 Chương 3860Chương 3860

Trong khu rừng ngoài thành Thái Bình, Biện Thành Vương và Tân Quảng Vương tụ hội.

"Ngươi tới nhanh đấy." Tân Quảng Vương khen ngợi.

Biện Thành Vương lạnh lùng không đáp.

Người chờ sẵn ở đây là Ngỗ Quan Vương, ngồi dưới tán cây, chờ đã lâu.

Tân Quảng Vương đưa mắt ra hiệu.

Ông ta đã chuẩn bị xong xuôi từ sớm, hai tay kéo một phát, lôi ra một hàng gồm có mười màn sáng. Mặt nạ Sở Giang Vương, Tống Đế Vương, Thái Sơn Vương... đây đủ thập điện Diêm La lần lượt xuất hiện trên màn sáng.

Nhiệm vụ hành thích Du Khuyết lần này có độ khó và độ nguy hiểm rất cao, có thể nói là phi vụ số một của Địa Ngục Vô Môn từ xưa đến nay. Mặc dù kết quả cuối cùng khá qua loa, Du Khuyết vừa đụng mặt đã chết. Nhưng quả thật Tân Quảng Vương đã vì nó mà chuẩn bị trước nửa năm.

Mãi cho đến hành động cuối cùng mới quyết định y và Biện Thành Vương là người tấn công chính. Bởi vì đây là đội hình mạnh nhất của Địa Ngục Vô Môn, bởi vì nếu bất cứ một Diêm La nào khác xuất hiện cũng chỉ sẽ khiến Biện Thành Vương không cách nào bộc phát toàn lực, từ đó làm suy yếu chiến lực chỉnh thể.

Dù Du Khuyết đã đúc lại đạo tâm từ lâu, tu thành Thân Lâm đỉnh cấp, nhưng tổ hợp bao gồm y và Biện Thành Vương cũng đã đủ để đánh một trận.

Tám Diêm La khác chưa từng xuất hiện tại trạch viện Du gia chính là vì bọn họ đang lên kế hoạch thoát khỏi Cảnh quốc.

Từ thành Thái Bình phủ Phụng Thiên cho đến ngoài Cảnh quốc, Sở Giang Vương đã bố trí tổng cộng năm tuyến đường chạy trốn, mỗi tuyến đường đều chôn rất nhiêu biện pháp dự phòng, xem như để bảo hộ. Có thể nói sở dĩ thù lao của hành động lần này cao như vậy là bởi vì phần lớn đều được sử dụng vào việc này.

Ví dụ như Bát điện Đô Thị Vương đã phong tỏa tất cả các lối đi ngoài phủ Phụng Thiên, có thể gây ra sự cố sạt lở ngay khi cần thiết, đồng thời còn phụ trách cắt đứt các phương thức liên lạc như bồ câu đưa thư.

Ví dụ như Thập điện Chuyển Luân Vương đang đối phó với các thành viên liên quan đến Kính Thế Đài để có thể giải quyết bọn họ bất cứ lúc nào và hấp dẫn sự chú ý của các thành viên cấp cao tại Kính Thế Đài. Hoặc là tiếp tục xoay bọn họ vòng quanh để thứ mà Kính Thế Đài chiếu rọi vẫn là một làn nước trong.

Ví dụ như Ngũ điện Diêm La Vương đã gieo xúc xắc sinh tử xuống phủ Thành chủ thành Thái Bình, có thể hủy diệt trung tâm chính trị của tòa thành này bất cứ lúc nào, ngăn chặn khả năng phản ứng của tòa thành này tới mức tối đa.

Ví dụ như Tam điện Tống Đế Vương, Thất điện Thái Sơn Vương, cửu điện Bình Đẳng Vương cũng đang ở trong thành Hằng An của phủ Phụng Thiên, chỉ cần bên phía Tân Quảng Vương ra lệnh một tiếng là cả phủ sẽ lập tức rung chuyển.

Mà nhiệm vụ của Sở Giang Vương là quan trọng nhất, nàng đã chỉ đạo sắp xếp từ nửa năng trước, mua được một lượng lớn tay chân, chỉ chờ thời cơ chín mùi là sẽ lập tức đấy lên náo động trong phạm vi khắp phủ Phụng Thiên.

Thật ra còn có một nhân vật khác khá quan trọng, chính là thiên kiêu Cảnh quốc Lâu Quân Lan đến thành Thái Bình tuần tra. Nếu bắt được nàng, chắc chắn cò thể gây nên rối loạn trên phạm vi lớn hơn, cũng sẽ là một con bài quan trọng hơn để thương lượng.

Nhưng ngoại trừ Tân Quảng Vương và Biện Thành Vương, không có một Diêm La nào dám chắc mình có thể bắt được nàng một cách im hơi lặng tiếng. Mà ai cũng không muốn rước Lâu Ước tới đây, chỉ có thể từ bỏ...

Ám sát một tên Du Khuyết đã phai nhạt khỏi tầm mắt người đời từ lâu chưa chắc sẽ gây nên sóng gió gì, Du gia đã suy kiệt, khó mà đưa ra phản ứng kiên quyết. Nhưng nếu bắt Lâu Quân Lan thì đó lại là một câu chuyện khác.

Tổng hợp tất cả những chuẩn bị trên, như Tân Quảng Vương thường nói, giá cả của Địa Ngục Vô Môn thật ra vô cùng có lương tâm. Ngoại trừ Địa Ngục Vô Môn thì còn có tổ chức nào dám vào nước bá chủ ám sát?

Đương nhiên, hiện tại xem ra, cái giá này vẫn chưa đủ. Mẹ nó Du Khuyết vậy mà đã là Động Chân!

Màn sáng trong tay Ngõ Quan Vương vừa xuất hiện, Tân Quảng Vương lập tức lên tiếng: "Mục tiêu đã chết, nhưng sự việc có chút khó khăn ngoài ý muốn. Các vị không cần đi gây động tĩnh nữa. Hiện tại nghe lệnh ta, mỗi người tự rời khỏi Cảnh quốc. Có thể kín tiếng bao nhiêu thì kín tiếng bấy nhiêu."

Nói xong thì đánh tan màn sáng, tình thế gấp gáp, y chỉ đưa ra mệnh lệnh chứ không giải thích nghi hoặc.

Biện Thành Vương không nói lời nào, lập tức xoay người.

Tân Quảng Vương vội vàng ngăn gã lại: "Những người khác chia nhau ra đi, Ngỗ Quan Vương đi cùng chúng ta."

Biện Thành Vương lạnh lùng đứng đó, từ chối cho ý kiến.

Ngõ Quan Vương cơ trí nhường nào, nhìn dáng vẻ của Tân Quảng Vương và Biện Thành Vương thì liền biết cái gọi là khó khăn ngoài ý muốn kia tuyệt đối không tâm thường, bèn quan tâm hỏi: "Hay là đừng để ta liên lụy các ngươi..."

"Nếu ngươi muốn lãng phí thời gian của chúng ta thì cứ tiếp tục nói nhảm." Tân Quảng Vương chỉ vào Biện Thành Vương: "Tính tình của hắn cũng không tốt lắm đâu."

Ngõ Quan Vương lập tức ngậm miệng.

Tân Quảng Vương dẫn đầu đi ra ngoài rừng: "Có vấn đề gì chúng ta vừa đi vừa nói."

Y nói "chúng ta" nhưng thực tế lại chỉ truyên âm cho Biện Thành Vương.

Ngỗ Quan Vương yên lặng đi theo bên cạnh bọn họ, nhưng một câu cũng không nghe được, dùng sức dựng cả lỗ tai lên, thậm chí còn dùng cả bí thuật nhĩ thức cũng chỉ nghe được tiếng gió thổi vù vù.

Ông ta cảm thấy thế giời này thật nhiều ác ý.

Chẳng phải bảo là vừa đi vừa nói sao? Sao đến lượt ta thì chỉ có "đi"?

Ông ta không rõ vì sao một người cẩn trọng như ông ta mà cũng bị xa lánh.

Rõ ràng là ba người đồng hành, sao còn chơi nhóm lẻ? Các ngươi có bản lĩnh thì đừng dẫn theo ta! Có bản lĩnh thì để ta đi một mình đi!

Ông ta nhìn Tân Quảng Vương, không nói gì. Lại nhìn Biện Thành Vương, cuối cùng vẫn giữ im lặng.

Thôi vậy. Kẻ mạnh xưa nay vẫn thường cô độc, trâu ngựa mới thích kéo bây kéo đàn.

Trong phong cảnh đang lui dần về sau, quả thực truyên âm đang được tiến hành.

Nếu muốn nghe trộm bên cạnh Biện Thành Vương, bản lĩnh hiện tại của Ngỗ Quan Vương còn lâu mới đủ.
Bình Luận (0)
Comment