Chương 3862
Chương 3862Chương 3862
Tân Quảng Vương đứng trên khoang thuyền cao ngất, nói: 'Ném."
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, từ phủ Phụng Thiên đến phủ Thuận Thiên, sau đó lại đến phủ Đạo Lăng... Biện Thành Vương lạnh lùng giữ im lặng từ đầu đến cuối, Tân Quảng Vương cay nghiệt lời ít mà ý nhiều.
Chỉ mệt Ngỗ Quan Vươn, cuối cùng không chịu đựng nổi nữa, nghĩ đến sự hung tàn của mục tiêu, ông ta quyết định uyển chuyển một chút: "Lúc ta và Biện Thành Vương rời Thịnh vào Cảnh, trà trộn vào một đoàn xe buôn lông cừu. Ta nghe người trong đoàn xe nói, lông cừu một năm chỉ cắt hai lần, một lần là từ tháng tư tới tháng năm, một lần là từ tháng chín tới tháng mười."
Có lẽ là đồng hành với Biện Thành Vương quá nhàm chán, nên có vẻ ông ta đã thật sự nghiêm túc nghiên cứu việc cắt lông cừu, lúc này mới chậm rãi nói: "Cắt lông cừu quá sớm sẽ khiến cừu bị cảm lạnh sinh bệnh. Cắt quá muộn cũng không tốt, lông ngắn không thể bảo vệ thân thể khỏi ruồi muỗi, khiến cừu bất an, chiều dài lông không đủ thì không thể cắt lông. Đối với cừu đang mang thai thì phải chờ sau sinh nở mới cắt, tránh làm thai chết yểu..."
"Ngươi nói với ta mấy lời vô nghĩa này cũng không sao, ta nhân hậu hiền từ ngươi cũng biết.' Tân Quảng Vương thản nhiên nói: "Nhưng Biện Thành Vương ấy à, tính tình không tốt lắm đâu."
Ngõ Quan Vương vội vàng ngậm miệng.
"Phập!"
Một cái xác biết đi đã lặn xuống đáy nước, bắt đầu ngược dòng, thề phải thoát đi vì an toàn của các thành viên trong tổ chức, cố gắng cống hiến hết sức mình.
Không thể không nói, Tân Quảng Vương đã chuẩn bị vô cùng đầy đủ. Phủ Phụng Thiên, phủ Thuận Thiên, phủ Đạo Lăng, từ đường núi chuyển sang đường thủy, tất cả đều thuận lợi tự nhiên, có tiếp ứng từ sớm.
Nhưng những tiếp ứng này đều không phải thành viên ngoại vi của Địa Ngục Vô Môn mà đều đến từ dân bản địa Cảnh quốc, ngay trong sinh hoạt thường ngày của họ. Dạo chơi ngoại thành, buôn bán, thăm bạn, du học... Không có gì đặc biệt, hoặc là giúp đỡ bằng hữu, hoặc là tiền trao cháo múc, bọn họ chỉ tiện tay dẫn theo vài người, cũng không biết mình đang dẫn theo ai, làm cái gì.
Chỉ có như vậy mới khó để lại giấu vết, mới thể hiện được thủ đoạn của Sở Giang Vương.
Ba vị Diêm La im hơi lặng tiếng gia nhập các loại đội ngũ, lại im hơi lặng tiếng rời đi.
Hồ Sùng Loan này nối thẳng với Trường Hà. Đi qua Ngô Thủy Quan ở trước mặt là xem như đã thoát khói đế quốc Đại Cảnh.
Hiện tại bọn họ đang ở trên lâu thuyền du ngoạn hồ Sùng Loan, cùng các học sinh đạo môn của Thính Trúc Học Xã vượt thác ghềnh, chuẩn bị vượt quan, tận hưởng phong cảnh Trường Hà.
Hồ Sùng Loan đã từng là nơi Thanh Loan nghịch nước, đến nay vẫn còn sót lại dị thú mang huyết mạch Thanh Loan, tên là Sương Oanh, có điều chỉ bay vào mùa đông, thời gian cụ thể là từ ngày mười bảy đến ngày hai mươi sáu tháng mười một. Bình thường chín ngày này cũng là "ngày phong hồ' của hồ Sùng Loan.
Các học sinh trẻ tuổi của Thính Trúc Học Xã muốn thừa dịp trước ngày phong hồ mà vẫy vùng trên sông một lần, hưởng thụ thanh xuân tươi đẹp.
Còn thân phận của ba vị Diêm La lúc này là đạo học sinh của Hắc Sơn Học Xã, có câu đạo môn thiên hạ đều chung một nhà, nên mới tới đây xin nhờ thuyền... Cũng không biết Sở Giang Vương làm sao tạo ra được thân phận này, danh thiếp học điệp sư thừa đều đầy đủ cả. Vấn đề duy nhất chính là... Không rõ Hắc Sơn Học Xã này có thực sự tồn tại hay không.
Ba học sinh Hắc Sơn tách ra tự chơi, dựa vào lan can ngắm hồ, cuối cùng cũng khiến người ta chú ý.
Có lẽ nói đúng hơn thì là... Tân Quảng Vương tóc xõa trên vai, tuấn tú bất phàm đang tươi cười trò chuyện đã hấp dẫn sự chú ý của mấy nữ học viên.
Còn hai kẻ mặc áo choàng đen, dưới áo choàng còn đeo mặt nạ kia thì trông rõ là hạng giấu đầu lòi đuôi, không đáng để người trẻ tuổi phải nhìn nhiều.
Mấy nữ đệ tử kéo tay nhau, cười nhẹ nhàng đi tới.
Thân thể thanh xuân mơn mởn, tỏa ra hương vị mê người, khiến Ngỗ Quan Vương kìm lòng không đặng mà khẽ nhích qua, tham lam hít một hơi. Nhưng Biện Thành Vương ở bên cạnh lại dùng ánh mắt lạnh lẽo ép ông ta phải lập tức tỉnh táo lại, chỉ có thể nhìn chằm chằm mặt hồ, nhìn không chớp mắt, như hóa đá.
"Chào các huynh." Nữ học viên mặt trái xoan đi đầu rất lịch sự, mặc dù tới đây vì Tân Quảng Vương nhưng vẫn bỏ thêm chữ "các": "Lúc trước chưa kịp trò chuyện. Ta muốn hỏi các huynh một việc, vì sao học xã của các huynh lại tên là Hắc Sơn? Cái tên này nghe lạ quá."
Biện Thành Vương mặc dù lạnh lùng, nhưng những thời điểm thế này cũng chỉ có thể ưỡn ngực đứng ra. Dù sao hai kẻ kia đã quen thô bạo, chỉ biết giết người, chuyện vê Đạo học, sao mà hiểu được?
"Hắc Sơn ấy à..." Gã châm chước câu từ.
Nhưng Tần Quảng Vương đã khoan thai lên tiếng: "Hắc giả, huyền dã, chúng diệu chỉ môn. Tên này ý là vậy.'
Biện Thành Vương nhìn y một cái, ánh mắt kia hết sức rõ ràng: ngươi cũng đọc sách?
Trên mặt Tân Quảng Vương là nụ cười quyến rũ, từ chối cho ý kiến.
Mặt trái xoan đang muốn cười tủm tỉm tiếp tục chủ đề thì lại có một giọng nói cực kỳ mất lịch sự vọt tới: "Vậy chữ 'sơn kia giải thích thế nào?"
Theo thanh âm đi lên khoang thuyền là một chàng trai dáng dập cũng xem như anh tuấn mặc đạo phục màu đen, trông cũng khá ăn nhập với ba học sinh Hắc Sơn.
Hai người kia che mặt thì thôi, nhưng so với Tân Quảng Vương mặt mày sáng láng thì rõ là thua chị kém em.
Sau lưng hắn ta là một đám học viên tiên hô hậu ủng, cho thấy địa vị bất phàm trong Thính Trúc Học Xã.
Bởi vì đám người này khí thế hùng hổ, mặt mày bất thiện. Mặt trái xoan lập tức tiến lên ngăn lại: "Tiêu Lân Chinh, không phải các ngươi đang ngâm thơ đối rượu à, sao lại tới đây?"
Trong lòng Tiêu Lân Chinh cực kỳ buồn bã, cô gái xinh đẹp nhất đi mất rồi, ta còn ngâm thơ đối rượu cái gì? Thật sự cho rằng ta thích mấy thứ này? Người bình thường ai đi làm thơi
Nhưng ngoài miệng không thể nói như vậy: "Hồ này phong cảnh như họa, cần gì ta đưa tay điểm mực? Chẳng bằng cùng mấy vị bằng hữu Hắc Sơn Học Xã luận đạo một chút, nâng cao học vấn!"
Hắn ta nho nhã lễ độ nhìn Tân Quảng Vương, tiếp tục hỏi: "Chữ Sơn giải thích thế nào?"
Khí thế tiền hô hậu ủng này, cũng khá dọa người.
"Nếu ngươi thực sự muốn biết..." Tân Quảng Vương mỉm cười, bình tĩnh kéo Biện Thành Vương đến bên cạnh: "Vậy thì để vị học đệ này của ta nói cho ngươi."