Chương 3865
Chương 3865Chương 3865
Vị tướng lĩnh đứng trên chiếc chiến thuyền đại diện cho Xích Ngô hải quân cũng trở nên phẫn nộ, lập tức rút thanh đao trong tay, luôn miệng gầm thét: "Đứng yên! Đứng yên! Kẻ nào làm loạn giết không that!"
Sĩ tốt trên chiến thuyên hành động theo quân lệnh, đồng loạt rút đao cầm nỏ, dùng sự uy hiếp sinh tử để chống lại những người đã bị mê muội đầu óc này.
"Tình huống có gì đó không ổn..." Ngũ Mẫn Quân giữ vững tỉnh táo, lớn tiếng hét lên: "Mọi người nhanh tỉnh táo lại, xin hãy tin tưởng vào triều đình! Tất cả những gì chúng ta đang đối mặt hiện tại không phải là vấn đề gì lớn, tổn thất có thể bù đắp, quá kỳ hạn có thể dời lại, tất cả vấn đề đều có cách giải quyết thích đáng cả!"
"Mẫn Quân nói đúng!" Tân Quảng Vương lớn tiếng phụ họa: "Mọi người đều bình tĩnh lại một chút, nghe thử xem Mẫn Quân nói thế nào!"
Mí mắt Tiêu Lân Chinh giật giật, ngọn lựa ghen tị không ngừng thiêu đốt, nhưng hắn ta lại không có lý do gì để nổi giận với bọn họ. Cuối cùng vẫn nhớ tới thân phận của mình, hắn ta nhanh chóng phi thân từ lâu thuyền xuống, giống như đại bàng bắt thỏ, túm lấy cổ của một tên hán tử bị mất khống chế cảm xúc, đang hô to 'phá cửa, giơ tên đó lên cao, hét: "Ta xem ai dám nhân cơ hội gây sự!"
Nhưng điều hắn ta không chú ý tới chính là, trong con ngươi của tên hán tử bị hắn ta nắm cổ đột nhiên thoáng qua một tia lục quang, rồi sau đó rũ xuống như một túi vải rách.
Theo thói quen của Tân Quảng Vương, người này hẳn là phải chết, nhưng nghĩ tới Biện Thành Vương còn ở đây, y chỉ làm cho tên đó hôn mê sâu. Nhưng trong tình huống như vậy, người này sống hay chết cũng không có gì khác biệt.
"Giết người rồi!" Có người cao giọng hét lên.
Cảm xúc sợ hãi trong nháy mắt nổ tung.
Vèo vèo vèol
Một số sĩ tốt thủy quân trên chiến thuyền quá khẩn trương và sợ hãi, trong vô thức theo bản năng lên cò bắn tên. Điều này gây ra một phản ứng dây chuyền dữ dội, những sĩ tốt khác cũng theo bản năng bắn tên, thoáng chốc trên chiến thuyên tên bay như châu chấu, xuyên qua không trung rơi hết vào hồ nước, khiến cho cả đám người trở nên kinh hoảng, liên tục la hétI
Biện Thành Vương nhấc chân đá bay Ngỗ Quan Vương đang vui tươi hớn hở chờ nhặt xác, đồng thời truyền âm ra lệnh —— "Cứu người, để lộ tẩy sẽ giết chết ngươi."
Ngỗ Quan Vương nhanh chóng lật người lại trên không trung, dang rộng hai tay, dùng thân đón mũi tên, hung hăng trợn mắt nhìn một thuyền thủy quân, dùng thanh âm khó nghe tức giận hét lên: "Các ngươi, rất xấu! Tại sao lại giết người?!"
Vì ông ta, cả trời mưa tên đều bị di lệch vị trí, lần lượt rơi xuống hồ nước.
Nhưng sự dũng cảm và tấm lòng lương thiện của ông ta, đã cổ vũ không ít người.
"Những người lính này điên rồi, muốn giết hết chúng ta! Trước hết hãy tước vũ khí của bọn họ!"
"Xích Ngô thủy quân đã bị đạo tặc khống chết Các huynh đệ, nếu không tấn công thì chỉ có thể chết, mọi người cùng ta xông lên al”
Thanh Vân Tiên Thái có thể dễ dàng tái tạo bất kỳ loại thanh âm nào, trong hỗn loạn cũng không ai biết là người nào đang hô to, nhưng cảm xúc thì ngày càng trở nên mãnh liệt!
Ngay cả vị tướng lĩnh trên chiến thuyền, cũng nghe thấy giọng nói lo lắng của huynh đệ nhà mình —— "Thủ lĩnh, chúng ta không thể chống đỡ được tình hình ở đây nữa rồi, nhanh chóng truyền tin cho thủy quan, điều động thêm huynh đệ tới đi!"
Hắn ta nghe cũng thấy có lý, liền giơ tay lấy một mũi tên, bắn thẳng lên trời cao!
Lúc này, hô Sùng Loan đã loạn thành một đoàn.
Những chiếc thuyền bè vốn là có thứ tự rút lui, lại toàn bộ quay đầu lại, chen chúc lao về phía Xích Ngô Thủy Quan.
Chiếc chiến thuyền thủy quân duy nhất ở đây bị đánh văng đến nghiêng trái ngã phải, căn bản không thể kiểm soát được tình hình.
Ngũ Mẫn Quân lợi dụng thời cơ bay lên cao, muốn gánh vác trách nhiệm trấn áp tình trạng bất ổn.
Nhưng lại có một bàn tay đặt lên bả vai nàng ta, nàng ta ngước mắt nhìn lên, nhìn thấy một gương mặt anh tuấn khiến trái tim nàng ta đập loạn xạ.
Tân Quảng Vương thanh âm ôn hòa nhưng hữu lực vang lên: "Mẫn Quân, thân phận của ngươi rất nhạy cảm, không tiện tham gia vào trường hợp như thế này, ngươi trước tiên đem mọi người đi thủy quan tránh trước, nơi này giao cho ta xử lý."
"Sao có thể thế được?" Với thân phận là hậu duệ danh môn, trong tình thế hỗn loạn như vậy, quả thực nếu không xử lý một cách hợp lý thì rất dễ gây ra ồn ào không đáng có, nhưng Ngũ Mẫn Quân vẫn rất có trách nhiệm: "Đời này ta tu nghiệp học đạo, sao có thể trốn tránh trách nhiệm được?"
Tân Quảng Vương mỉm cười với nàng ta, nói: "Ngoan, nghe lời."
Tay hơi dùng lực liền đẩy nàng ta về lại thuyền lâu, mà bản thân thì phi thân bay lên cao, cứu từng người rơi xuống nước lên trên bờ, chắn mũi tên bên này, đỡ lưỡi đao bên kia, trong miệng không ngừng thuyết phục: "Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, có chuyện gì mà không thể từ từ nói chuyện chứ?”
Nhưng không hiểu sao y làm càng nhiều, khuyên nhủ càng nhiều, tình thế lại càng trở nên hỗn loạn.
Ngũ Mẫn Quân hoàn toàn bị nụ cười này đánh bại, nàng ta đứng trên boong thuyền, nhất thời không biết đêm nay là đêm nào. Những âm thanh ồn ào huyên náo và đám đông hỗn loạn kia, tựa như ở bên ngoài bầu trời. Mà tâm sự của nàng ta lại vô cùng nhẹ nhàng, tựa như trôi nổi trên mây.
Bên cạnh có một nữ học viên nói với vẻ kính phục: "Các học sinh đến từ Hắc Sơn đúng là tấm gương sáng cho chúng ta noi theo!"
Nàng ta liếc nhìn Biện Thành Vương đang lặng lẽ đứng ở mũi thuyền, âm thầm tự nhủ, trừ cái tên bị dọa sợ ngốc kia ra.
Tiêu Lân Chinh không thể không thừa nhận rằng cái tên gia hỏa tên Trương Vọng kia nói đúng. Những học sinh của Trúc Học Xã này không phú thì quý, sở hữu tương lai tươi sáng và địa vị mẫn cảm. Tình hình ở hồ Sùng Loan đã trở nên hỗn loạn như vậy, quả thực không thích hợp để bọn họ tham gia nữa. Nếu vô tình vướng vào cuộc bạo loạn, khi trở về gia tộc, có khi còn bị lột mất một tâng da mất.