Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3866

Chương 3866 Chương 3866Chương 3866

Mặc dù không ưa cái tên gia hỏa thích khoe khoang tự cao tự đại này, nhưng Tiêu Lân Chinh vẫn ra lệnh cho lâu thuyền trước tiên đi về phía thủy quan để tránh phiên phức ở đây.

Lâu thuyền rẽ sóng lướt trên mặt hồ, không lâu sau, có mấy chiến thuyền song song đồng hành xuất hiện trước mặt, trên thuyền giáp sĩ dày đặc như rừng rậm, vũ khí lạnh lão.

Ngay lúc tướng lĩnh cầm đầu đang định mở miệng trách mắng, Tiêu Lân Chinh cũng lười nói nhảm, trực tiếp phi thân đi qua, móc ra một khối thiết bài chứng minh thân phận, nói với hắn ta: "Nhận ra cái này không? 'Biên chiếu chư phương, kính anh thiện thế. Ta đã bí mật gia nhập Kính Thế Đài, không tiện dính dáng đến thế cục ở nơi này, trước tiên phải tới thủy quan để tạm lánh trước. Ngoài ra, ta chính là biểu đệ của Bùi Hồng Cửu, người này là biểu muội của Ngũ Tướng Thần, người kia là người của Vương gia ở Thừa Thiên Phủ... Chuyện này các ngươi nên tự mình giải quyết, đừng có gây rắc rối cho chúng ta, hiểu ý ta không?"

Tướng lĩnh lau mồ hôi lạnh nói: "Ta hiểu, ta hiểu!"

Tàu chiến ngay lập tức nhường một lối cho tòa lâu thuyền chứa đầy học sinh đạo giáo trẻ tuổi này đi qua.

Trương Thừa Càn, một học sinh đến từ Hắc Sơn vẫn luôn im lặng đứng trên lâu thuyền đột nhiên lên tiếng: "Hai học trưởng của ta vẫn còn ở đói"

Tiên Lân Chinh tiếp tục nói: "Cuộc bạo loạn này không biết xuất hiện từ đâu. Ta nghi ngờ có tà ma ngoại đạo lẫn lộn trong mấy chiếc thuyên buôn đó, cái tên nói bản thân muốn đi Long Môn thư viện tham gia khảo thí là đáng khả nghi nhất. Các ngươi nhất định phải kiểm tra cẩn thận. Đến lúc cần thiết, ta sẽ báo cáo lại với cữu cữu của ta."

Người này là biểu đệ của Bùi Hồng Cửu, vậy cữu cữu của hắn ta không phải là ... Thống lĩnh Sát Tai quân Bùi Tinh Hà hay saol

Viên tướng lĩnh của Xích Ngô thủy quân cực kỳ kinh hãi, ngay tại chỗ đưa yêu bài cho Tiêu Lân Chinh nói: "Sau này các ngươi đều sẽ là trụ cột của đất nước, cho nên nhúng tay vào vụ bạo loạn này là không thích hợp, các ngươi cứ đi thủy quan trước nghỉ ngơi đi. Tại hạ là Mã Ngọc Hoa, chuyện ở nơi này cứ giao cho tại hạ là được.”

Tiêu Lân Chinh cầm lấy yêu bài, vỗ vỗ vào cánh tay hắn ta, biểu thị bản thân đã nhớ cái tên này.

Lúc này Ngũ Mãn Quân lại cường điệu nói: "Bên đó có hai học sinh của Hắc Sơn Học Xã đang giúp đỡ trấn áp tình hình, đừng vô ý làm bị thương hai người bọn họ."

"Đúng." Tiêu Lân Chinh đành phải nói: "Có hai học sinh của Hắc Sơn Học Xã đến cùng với chúng ta, ta đã sắp xếp để bọn họ ở lại trấn áp tình hình. Tướng quân hãy cẩn thận đừng ngộ thương người tốt đó."

"Không hổ là người xuất thân từ danh môn, ngài đúng là tính toán như thần, lo liệu chu toàn mọi phía al" Mã Bảo Hoa cực kỳ ngưỡng mộ đáp: "Mạt tướng xin đi trấn áp tình hình trước, sau này sẽ tìm đến ngài xin thỉnh giáo!"

Năm chiếc chiến thuyền ngay lập tức lao tới vùng hải vực đang xảy ra sự việc.

Tân Quảng Vương và Ngõỗ Quan Vương đã sớm lấy được thông tin, gân như cùng lúc bay ra khỏi đám đông hỗn loạn, vui vẻ nghênh đón Vương sư.

Tân Quảng Vương trên mặt tràn đầy tiếc nuối: "Trương Vọng vô năng, không có khả năng điều giải thế cục, tiếp theo đành phải làm phiền tới tướng quân!"

Mã Bảo Hoa nhìn bọn họ, sau đó khoát tay một cái nói: "Cực khổ rồi. Các ngươi về nghỉ ngơi trước đi, nơi này cứ giao cho ta."

Đứng trên mặt hồ, nhìn chiến thuyên mang theo khí thế hung hăng đi qua, Ngỗ Quan Vương không khỏi cảm khái nói: "Thật là một người Cảnh quốc tận tâm với nhiệm vụ al"

Việc kích động bạo loạn trước Xích Ngô Thủy Quan là một việc nguy hiểm, nhất định sẽ thu hút sự chú ý của Kính Thế Đài, cũng tất nhiên sẽ lưu lại khả năng bị truy lùng. Nhưng bọn họ căn bản không thể chờ ở nơi này ba ngày, cũng không chịu nổi sự điều tra.

Trước khi Biện Thành Vương xuất thủ, ông ta thậm chí còn chuẩn bị sẵn sàng để cưỡng ép vượt quan. Với thực lực của một Ngỗ Quan Vương đường đường như ông ta, lại liên thủ thêm sức mạnh của hai vị Diêm La nữa, việc xông phá Xích Ngô Thủy Quan hẳn không phải việc gì khó. Đây cũng không phải là thiên hạ hùng quan gì, chỉ có một vị Thần Lâm trấn thủ ở nơi này, sao hắn ta có thể ngăn cản bọn họ được?

Sau khi thoát khỏi Cảnh quốc, mới tính là thiên địa rộng lớn, mới có đủ không gian để di chuyển xoay người. Đến lúc đó, cho dù Kính Thế Đài có đuổi giết ra làm sao, các Diêm La khác có kết quả như thế nào, ông ta cũng đã tích lũy nhiều thi thể đến như vậy, chung quy cũng không đến nỗi chết quá thảm.

Nhưng điều không ngờ là Biện Thành Vương và Tần Quảng Vương lại ăn ý đến như vậy, Tiêu Lân Chinh và Ngũ Mẫn Quân lại phối hợp như vậy. Cứ thế lăn lộn lướt qua.

Nhưng loại ăn ý chỉ tôn tại giữa Biện Thành Vương và Tân Quảng Vương, lại thật sự khiến trái tim vay mượn của ông ta cảm thấy khó chịu. Rõ ràng Ngỗ Quan Vương ta mới là nguyên lão của tổ chức, cớ gì hai người các ngươi lại xem ta như người ngoài thế chứ?

Các ngươi không muốn có một người bằng hữu tốt có thể giúp ngươi thu thập thi thể bất cứ lúc nào hay sao?

Tân Quảng Vương lại không có nhiều cảm xúc như thế, y đi qua Xích Ngô Thủy Quan một cách phong độ nhẹ nhàng.

Y đi một cách nhẹ nhàng hời hợt như vậy, nhưng người nào thật tỉ mỉ quan sát mới có thể phát hiện ra, sau khi y đi, mọi vết tích liên quan đến 'ba học sinh của Hắc Sơn đều trở thành 'không nghĩ ra, tất cả đều 'tự hủy'.

Cách sử dụng chú thuật này, đã gân giống với đạo.

Tính chất của vụ ám sát mạo hiểm ở Cảnh quốc, từ thời khắc Du Khuyết Động Chân kia đã hoàn toàn bất đồng. Thoát khỏi Cảnh quốc đã không còn là thử thách lớn nhất nữa. Làm thế nào để đối mặt với vị khách hàng bí ẩn đó và làm thế nào để đối mặt với sự truy đuổi của Du Khuyết, mới là điểm trọng tâm tiếp theo.

Nhưng lúc này điều làm y tò mò hơn chính là, nếu phán đoán của y và Biện Thành vương là chính xác, Du Khuyết dự tính đi như thế nào? Chẳng lẽ thật sự có thể nhất tử vĩnh dật hay sao?.........
Bình Luận (0)
Comment