Chương 3867
Chương 3867Chương 3867
Du Khuyết không rời đi.
Trong tòa lão trạch của Du gia ở thành Thái Bình, chất đầy quan tài.
Thi thể của Du Khuyết nằm một trong số đó.
Mặc dù nói danh môn của Phụng Thiên Phủ huy hoàng một thời, đã dùng kết quả cả nhà chết thảm, để chính thức tuyên cáo dư trạch của tổ tiên Du thị đã bị chém tận.
Nhưng cũng không đến nỗi thiếu một cái quan tài cho Du Khuyết.
Một số người Du gia chật vật kiếm sống ở thành Thiên Kinh, cũng vội vã trở về quê hương để tìm kiếm sự an ủi, cầu xin sự thương xót, cầu xin bồi thường, cầu xin công lý... và an bài hậu sự. Những việc đầu tiên quá quan trọng, đến nỗi việc cuối cùng phải hoãn đi hoãn lại nhiều lần, linh cữu cứ thế để trong viện, hết ngày này qua ngày khác.
Dù sao cũng không còn ai ở đây nữa.
Những người còn có thể làm chủ Du gia của hiện tại, là ba huynh đệ do Du Thế để lại, Du Thế Hùng, Du Thế Kiệt, Du Thế Anh.
Dĩ nhiên, bọn họ không hùng, không kiệt, cũng chẳng anh.
Khi gia thế càng ngày càng khó khăn, đứa con nhỏ nhất chào đời, bọn họ không còn cách nào khác ngoài việc 'để lại'.
Ngõ tác của thành Thái Bình đã sớm khám nghiệm tử thi. Lâu Quân Lan, người có thể đại diện cho Ứng Thiên Lâu thị, cũng đã trực tiếp tới xem xét, cẩn thận xem xét lại Du Khâm Duy và Du Khuyết. Người của Kính Thế Đài đã tới, và một vị Đương Thế Chân Nhân thuộc hình bộ vô cùng sành sỏi thuộc thành Thiên Kinh cũng đã tới.
Tất cả kết quả điều tra đều nhất quán.
Du Khuyết quả thực đã chết. Những người còn lại của Du gia, bao gôm cả Du Khâm Duy, cũng đã chết hoàn toàn.
Hung thủ có thể không phải là người của Địa Ngục Vô Môn, nhưng quả thực là cùng một người.
Tất cả các thành viên của Du gia, đều chết dưới kiếm khí giống nhau —— cũng giống hệt với một kiếm xuyên thủng nơi yếu hại của Du Khuyết.
Tên tuổi của Biện Thành Vương, vì thế được toàn bộ thế nhân biết tới.
Đêm đã về khuya.
Tòa Du gia lão trạch chứa đây quan tài chật cứng, cũng càng trở nên u ám.
Lão đầu do Du gia huynh đệ thuê tới trông coi thi thể, đã sớm ngủ say trong phòng.
Một người nam tử đầu đội mũ da chó, vô cùng quen thuộc bước vào viện tử. Trên mặt hắn ta đeo một tấm mặt nạ màu đen, chỉ để lộ ra một đôi mắt có chút cuồng nhiệt.
Một trăm ba mươi bảy chiếc quan tài, trải rộng hết mấy cái viện tử.
Người này tìm đi tìm lại rất lâu, mới dừng lại trước một chiếc quan tài có chất lượng tương đối tốt hơn một chút —— dù sao người này cũng là thúc phụ ruột của tứ huynh đệ Du gia, cho dù khi còn sống người này có hời hợt thế nào đi nữa, thì chết đi cũng phải ưu ái một chút.
Cốc cốc.
Người nam tử dội mũ da chó vô cùng lễ phép gõ nhẹ vào tấm quan tài: "Xin chào, có ở đó không?" Một lúc sau, tấm quan tài bị đẩy ra, Du Khuyết sắc mặt tái nhợt ngôi dậy.
Y lạnh lùng liếc nhìn mũ da chó một cái nói: "Trử Tuất?"
"Ail" Giọng nói bị đè thấp cũng không thể giấu được sự hưng phấn của mũ da chó: "Đáng lẽ Ngô Tị mới là người tới, bởi vì hắn ta cực kỳ căm ghét Nhất Chân Đạo. Nhưng vì hắn ta quá căm ghét... nên ta mới tới đón ngài."
Du Khuyết lãnh đạm gật đầu, chậm rãi giơ tay phải lên, dùng ngón trỏ và ngón giữa chạm vào mi tâm của mình. Y bình tĩnh nói: "Cỗ thân thể này đã chết mấy ngày rồi, ta cần một chút thời gian để điền thọ vào."
"Ngài cứ bận việc của mình đi." Trử Tuất ngồi xuống bên cạnh quan tài, thoải mái tắm ánh trăng.
Nhưng hắn ta không phải là người nhàn rỗi, lại không nhịn được cảm khái nói: "Không thể tin được, ngài cũng là thành viên trong tổ chức của chúng ta. Quán quân Hoàng Hà hội, là vinh dự đến bậc nào al Lần trước chúng ta cũng gặp được một quán quân Hoàng Hà hội, ai da, đúng là điên cuồng không tưởng tượng được.
"Nói đến quán quân Hoàng Hà hội, thì đều là bảo bối của các quốc gia a. Ví dụ như Khương Vọng kia, đều đã trở thành hầu tước, và chiến công quân sự của người này có thể tự xưng là đương thế đệ nhất trong hàng ngũ những người đồng bối... Tại sao các ngươi có tiên đồ tốt đẹp như vậy nhưng lại không thể giữ được vậy? Ách, ta có thể hỏi câu này được không?"
"Có lẽ hắn cũng là một người có lý tưởng." Du Khuyết nhàn nhạt nói.
Trử Tuất sửng sốt một chút rồi nói: "Triệu Tử nói lý do Khương Vọng rời khỏi Tê quốc, là bởi vì hắn có việc mà vị trí ở Tê quốc không thể làm được."
"Có quá nhiều thứ không thể làm được khi ngồi ở vị trí đó." Giọng điệu của Du Khuyết cực kỳ bình tĩnh: "Quốc gia thể chế chính là như vậy, nó sẽ mài mòn bản thân của mỗi một người. Những góc cạnh ngươi thỉnh thoảng có thể tự do phóng kháng, đều chỉ có thể tồn tại khi có sự cho phép của ý chí cao nhất kia. Sau đó họ sẽ dùng hai chữ thành thục' để tuyên cáo ngươi đã chết."
Trử Tuất không tiếp tục chủ đề mà chuyển câu hỏi: "Nhắc tới, ngài lựa chọn phương thức này để rời khỏi Cảnh quốc, có phải là quá mạo hiểm hay không?"
Du Khuyết nhàn nhạt nói: "Làm ra đại sự lớn đến như vậy, mà vẫn còn bị tóm được dấu vết, khơi dậy sự nghi ngờ của Nhất Chân Đạo. Ta không thể không chết."
"Ai." Trử Tuất thở dài nói: "Mấy ngày nay ta vô cùng lo lắng, sợ là sẽ có người nhìn thấu cái chết giả của ngài. Ta nghe nói lão hoàng đế kia còn phái mấy người Chân Nhân tới kiểm tra ngài."
"Phương pháp tàng thọ của ta, từ Động Chân trở xuống không ai có thể nhìn thấu được. Chân Nhân có cơ hội nhìn ra cũng không vượt quá mười người." Trong thanh âm bình tĩnh của Du Khuyết ẩn chứa sự tự tin cực mạnh nói: "Trong mười người đó, không bao gồm Tang Tiên Thọ."
Tang Tiên Thọ chính là vị Chân Nhân được cử tới để quan sát thi thể của Du Khuyết. Người này là cao thủ hình ngục, hàng năm đều phải giao tiếp với người chết, là một nhân vật đáng sợ trong Trung Ương Thiên Lao, nếu không có ý định của Cảnh thiên tử, thì tuyệt đối không dễ điều động người này.
"Nếu có tồn tại phía trên Động Chân tới thì sao?" Trử Tuất hỏi.
"Du Khuyết là ai? Là một phế vật đã sống cô độc bị ngăn cách với đời hai mươi bốn năm. Du gia là cái gì? Chỉ là một gia tộc lụi bại chỉ có thể nhớ lại ánh hào quang xưa cũ. Cái chết của Du Khuyết và sự diệt vong của Du gia có thể dẫn một Động Chân tới đã là cực hạn, cái này còn nhờ vào mấy phần tình xưa nghĩa cũ của thiên tử. Còn nếu Động Chân trở nên... Ai tới nhìn ta, thì đầu là người của Nhất Chân Đạo." Du Khuyết sâu kín nói: "Ta sợ bị lộ, chẳng lẽ bọn họ không sợ sao?"