1428 Chương 3877
1428 Chương 38771428 Chương 3877
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tống Thanh Uớóc đã từng hùng tâm tráng chí, muốn thoát khỏi sự che chở của phụ thân, muốn tự bày binh bố trận.
Mấy năm nay, cuối cùng cũng thấy được thế giới này vận hành như thế nào.
Cuối cùng cũng hiểu rõ, hắn ta có thể sống được trên mấy mẫu đất này đều là nhờ phụ thân che chở.
Trang thiên tử thu hồi quyền đánh cờ của hắn ta, tiện tay đặt hắn ta lên bàn cờ, hắn ta có thể làm được gì?
Luận quyền mưu, trước mặt Đỗ Như Hối, hắn ta chỉ như một đứa nít ranh.
Luận thực lực, Trang quốc hiện tại đã có thể áp chế Thanh Giang Thủy Phủ từ lâu. Cửu Giang Huyền Giáp và Tân An Bạch Vũ chỉ cần điều đại một chỉ là có thể phạt sông phá phủ. Trang Cao Tiện chỉ cần hạ một ngón tay là có thể dí chết hắn ta.
Hắn ta chỉ có thể lặp đi lặp lại với chính mình rằng Tống Thanh Ước, ngươi phải nhịn, ngươi phải chờ.
Ngươi từng thấy hoa lục bình nở rộ khắp Thanh Giang, thấy sắc đỏ trải dài tám trăm dặm, trong truyền thuyết xa xưa của Thủy tộc, điều này đại diện cho một hành trình phiêu bạt dài đằng đăng đã đi đến tận cùng. Vùng đất mãi mãi yên bình trong mộng đã không còn xa.
Trường Hà Long Cung xa hoa như vậy, nền lát gạch vàng, thềm từ bạch ngọc, thủy tỉnh châu lớn như cối xay, huyết san hô ba người ôm không xuể... So với nơi này, Trang vương cung thật sự chẳng khác nào nhà xí.
Nhìn từ góc độ này, Trang Cao Tiện quả thực đáng sợ. Trang vương cung hai đời trước như thế nào thì bây giờ vẫn như thế ấy. Lúc khiêm tốn ẩn mình có thể khắc chế, sau khi trung hưng huy hoàng như mặt trời ban trưa, vẫn có thể khắc chế.
Điều này cho thấy hắn ta còn có tham vọng lớn hơn nữa, còn có hùng tâm chưa thỏa. Tống Thanh Ước cũng có lúc cảm thấy tuyệt vọng!
Trong đại điện vàng son lộng lẫy, Thủy Quân đến từ Thanh Giang lần đầu thấy được Thủy tộc cộng chủ trong truyền thuyết. Đó là một người mặc trường bào vàng rực, ngồi trên bảo tọa Long Quân. Không thấy rõ ràng gương mặt, duy chỉ có một ánh mắt không có quá nhiều độ ấm đang lẳng lặng buông xuống.
Lúc này Tống Thanh Ước mới giật mình, cung điện này yên tĩnh như vậy, như thế mấy trăm mấy ngàn năm qua chưa từng vang lên một tiếng động. Tên hầu thị Long Cung dẫn hắn ta tới đây cũng không biết đã lặng lẽ biến mất từ lúc nào.
Thời gian trôi qua bao lâu rồi? Tâm thần của mình bị dọa sợ sao?
Những suy nghĩ như có như không nhoáng lên trong đầu, chợt nghe thấy Long Quân cất lời: “Thủy tộc Thanh Giang... Chi này vốn thuộc về Thủy tộc Thần Trì. Từ thời Tống Hành Khiêm chuyển đến Thanh Giang, xây dựng Thủy Phủ, Trẫm nể tình chi này dời chuyển xa xôi vất vả, ban cho ngọc sách, sắc phong danh hiệu. Có điều từ đó về sau, họ Tống đã không còn đặt chân tới Trường Hà, ngươi là cháu của Tống Hành Khiêm? Sao mà nhớ được Trẫm?”
Tống Thanh Ước cũng biết chi Thủy tộc nhà mình là từ đời ông nội Tống Hành Khiêm di cư từ nơi khác, dân dan đứng vững tại Thanh Giang, thành lập Thủy Phủ. Nhưng cũng không biết là dời đi từ đầu, cũng không biết Thủy tộc Thần Trì là gì.
Phụ thân Tống Hoành Giang khi còn sống vẫn luôn giữ kín như bưng về chuyện này, hắn ta cũng không quan tâm lắm. Hắn ta sinh ra tại Thanh Giang, lớn lên tại Thanh Giang, cũng chỉ muốn giữ vững Thanh Giang, không quan tâm gì mà cội nguồn cố thổ. Thanh Giang chính là cố hương của hắn ta.
Hắn ta là người thông minh, không khó để nghe ra ý oán trách trong lời nói của Trường Hà Long Quân.
Nhưng sự oán trách này cũng thật thú vị. Long Quân nói như thể Thanh Giang Thủy Phủ được thành lập nên là do ông ta sắc phong vậy. Phải quay ngược lại thời kỳ Trung Cổ, khi mà Nhân Hoàng Liệt Sơn thị còn tại thế thì Trường Hà Long Quân mới có quyền hành nhường ấy!
Từ xưa đến nay, cái danh mà ngọc sách của Trường Hà Long Quân ban cho chỉ là hình thức mà thôi. Sau khi Thủy Phủ xây xong, cung phụng đôi chút là sẽ có danh hiệu, không cần Long Quân phải ra mặt. Mà chính cái hình thức này cũng không phải sở hữu riêng của Trường Hà Long Cung. Phàm là những quốc gia cường đại một chút thì đều có tư cách sắc phong Thủy Chủ, cũng có thể ban ngọc sách.
Nói trắng ra là, năm xưa gia gia Tống Hành Khiêm đến thăm Trường Hà Long Cung chẳng qua chỉ là chút nể mặt vị Thủy tộc cộng chủ trên danh nghĩa này mà thôi, là nghĩ cách cung phụng người ta một chút. Ai nhận ân tình của ai thật sự khó mà nói.
Lão Long Quân này thấy Tống Thanh Ước ta tuổi trẻ, tưởng dễ bị mắc lừa sao?
Trong lòng nghĩ vậy, lại càng thêm khó chịu, nhưng trên mặt lại không hề biểu lộ, chỉ sửng sốt hỏi: “Thủy tộc Thần Trì?”
“Ha Trường Hà Long Quân cười nhạt một tiếng, một tiếng này lại có chút cô độc khó tả, sau đó nói: “Mới mấy nghìn năm ngắn ngủi mà cái danh Thân Trì đã không còn được biết đến nữa. Nhân tộc không biết, Thủy tộc không biết. Thật sự làm cho ta không biết phải nói gì”
Tống Thanh Ước chân thành nói: “Thanh Ước đã không còn trưởng bối, cũng không rành lịch sử, xin Tôn Thượng chỉ giáo.” “Thủy tộc Thần Trì có lịch sử lâu đời, năm đó Trẫm phân phong Thủy tộc trong thiên hạ, xây dựng Thủy Phủ, có một chi này. Đến sau khi Đạo Lịch mở ra, chi này còn sinh ra một thiên kiêu Thủy tộc kinh tài tuyệt diễm, kế thừa Thần Trì, đăng lâm Diễn Đạo, xưng là Thần Trì Thiên Vương. Danh hiệu này, trẫm cũng phải công nhận” Trường Hà Long Quân chậm rãi nói: “Từ sau năm 3922 Đạo Lịch, Trẫm không còn thấy một kiêu tài Thủy tộc nào có thể sánh bằng” Đây quả thực là một sự đánh giá quá cao! Khiến Tống Thanh Ước sinh lòng ngưỡng mộ, muốn biết rốt cuộc phải là kiêu tài bực nào mới dám lấy hiệu Thiên Vương trong cái thời mà Nhân tộc thịnh trị, Long Quân thu mình.
Trường Hà Long Quân tiếp tục nói: “Đáng tiếc, Thủy tộc Thần Trì cực thịnh do hắn, suy vong cũng do hắn. Hắn thua trong trận chiến sinh tử với Đường Dự, thua mất toàn bộ Thần Trì”
Cái tên Đường Dự này, Tống Thanh Ước lại biết... Hoàng đế khai quốc của Kinh quốc, ai mà lại không biết?
Thân Trì Thiên Vương chết dưới tay Kinh Thái Tổ sao?
Việc này không thấy trong sách sử.
Không đúng, Trường Hà Long Quân đột nhiên nói tới đoạn lịch sử này, rốt cuộc là có ý gì? Mặc dù Tống Thanh Ước oán thầm sau lưng Long Quân, nhưng cũng không dám coi thường trí tuệ của lão long này.
Trong thời đại Nhân tộc phát triển rực rỡ, mà y từ đầu đến cuối vẫn có thể ngồi vững trên cái ghế Long Quân, há chỉ vì một chữ “nhẫn”?
Hắn ta thở dài một tiếng: “Thì ra Thủy tộc Thanh Giang chúng ta là đời sau của Thủy tộc Thần Trì, lại còn có lúc huy hoàng như vậy. Thần Trì nay ở đâu? Còn ở trong biên giới Kinh quốc sao? Thuộc phủ nào?” Trường Hà Long Quân nói: “Về sau Thần Trì bị Đường Dự lấp lại, xây thành Kế Đô, là nơi khởi nguồn của Kinh quốc. Thủy tộc Thân Trì cũng từ đó phân nhánh đi các nơi, lưu lạc chân trời.”