Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3881 - 1352 Chương 3881

1352 Chương 3881 1352 Chương 38811352 Chương 3881

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Ngươi tới đúng là quá đúng lúc rồi” Y cất tiếng chào, đưa hộp bánh ngọt trong tay về phía trước nói: “Ăn chút không?”

Người đeo mặt nạ đầu hổ nói: “Ngươi có thể gọi ta là..."

“Dừng lại! Tân Quảng Vương lập tức ngăn cản y: “Ngươi ngàn vạn lần không cần nói cho ta biết thân phận hiện tại của ngươi bây giờ, ta không có hứng thú, cũng không dám nghe”

“Tôn Dân” Người nam tử đeo đầu hổ nói: “Ngươi đã biết thân phận của ta rồi, lửa mình dối người cũng không có ý nghĩa gì"

Tần Quảng Vương nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi đúng là cứng nhắc!” Tôn Dần đeo một đôi găng tay màu đen, bình tĩnh lấy ra một luồng bích quang từ trong ngực, luồng bích quang kia giống hệt mấy con trùng tử, giãy dụa vặn vẹo ở giữa mấy ngón tay, sau đó bị nghiên nát.

“Sau khi giết ta, ngươi còn liên tục sử dụng chú thuật để dò xét, nên việc phán đoán được thân phận của ta cũng chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi”

“Ta có thể giải thích” Tân Quảng Vương nói: “Đây chỉ là tố chất nghề nghiệp, không he thể hiện thái độ cá nhân của ta đối với ngươi. Thực ra ta rất tôn trọng ngươi”

Y vừa nói, vừa nhìn trái ngó phải một chút: *,,Chắc ngươi sẽ không đến nỗi xuất thủ bên trong thành phố đông đúc này chứ?”

Tôn Dần chỉ chậm rãi đi về phía trước: “Đã làm việc gì thì cũng phải trả một cái giá tương ứng. Nếu ngươi đã lựa chọn trổ thành một lưỡi đao, thì phải có giác ngộ sẽ bị đánh gầy. “Không phải” Tần Quảng Vương cảm thấy không ổn: “Ngươi căn bản không quan tâm ai là người đã tìm thấy ta trước, và bọn họ đã nói gì với ta sao?”

“Không ngoài mấy người Nhất Chân Đạo kia. Ta có thể tìm thấy ngươi trước, nhưng ngươi lại lựa chọn để cho bọn họ tìm thấy trước” Tôn Dần vô cảm nói: “Nếu ngươi nói với bọn họ ta chưa chết, ta sẽ giết chết ngươi, vừa vặn có lý do. Nếu ngươi chưa nói gì cả, vậy thì ta giết chết ngươi rồi, sẽ không có ai biết được việc ta còn sống cả”

Một bụng giải thích của Tần Quảng Vương, cứ thế bị nghẹn lại.

Cái tên Tôn Dần này đúng là có bệnh, không tuân theo lệ thường chút nào.

Làm gi có lý đó!

Nhất Chân Đạo còn có thể nói chuyện, thế mà ngươi thì lại không? Y hít sâu một hơi, dang rộng hai tay, mái tóc dài trong nháy mắt mọc lên điên cuồng, đôi mắt chuyển sang màu bích lục: “Dù sao thì ngươi cũng muốn giết ta phải không?”

Tôn Dần cười: “Nếu ngươi còn muốn phản kháng—”

Đột nhiên y tiến lên một bước, chỉ một bước, bước tới trước mặt Tần Quảng Vương, lòng bàn tay đeo găng tay màu đen ấn về phía trước một cái vô cùng nhẹ nhàng——

Chú văn rậm rạp chằng chịt bị nghiền nát thành các luồng lưu quang xanh biếc tán loạn khắp bầu trời.

Hai chân Tan Quảng Vương lún sâu xuống nền gạch đá, một đường hộc máu thụt lùi, tạo thành một cái rãnh sâu trên con đường đài!

Mà lúc này đám đông đi lại nhộn nhịp mới phát hiện ra hai người đang giao thủ, ngay lập tức mất bình tĩnh bỏ chạy tứ tán, vừa chạy vừa la hét.

“Nếu như không phải là để tránh làm tổn thương người vô tội, thì ngươi đã chết rồi” Tôn Dân bình tĩnh bước về phía trước, một bên phân ra một phần lực lượng đẩy đám đông ra xa, một bên tiến gần về phía Tân Quảng Vương.

Tần Quảng Vương chỉ nghiêm túc nhìn y: “Bất cứ ai cũng đừng nghĩ đến việc dùng chữ 'chết' để tuyên án cho ta”

Máu nhuộm khóe miệng y thành một màu vô cùng tươi đẹp, ánh sáng màu bích quang trong mắt y trở nên cực kỳ yêu dị lại điên cuồng: “Ta nguyền rủa ngươi ——”

Y bắt đầu đi ngược trở lại, chủ động tiến về phía Tôn Dần. Theo từng bước đi của y, bích quang trên người càng lúc càng sáng: “Ta nguyền rủa ngươi, sống không có cơm ăn! Không có quần áo mặc! Không có đường đi! Không có chỗ ngủ...

Giọng nói này yêu dị tà ác, cực kỳ đáng sợ, như thể nó đã mở khóa một bí mật kinh thiên động địa nào đó của thế giới, giải phóng một số ma quỷ không thể du đãng dưới ánh nắng mặt trời.

Từng từ từng chữ giống như kích phữu, như thể nó đã trở thành nguồn gốc của bóng tối, sự kết thúc của sự hỗn loạn và bản chất của nỗi kinh hoàng!

Bầu trời tràn ngập bích quang, sự tiêu cực vô cùng vô tận đang phát triển điên cuồng, bám vào bất cứ nơi nào nó có thể bám vào, điên cuồng phát triển. Vẻ đẹp phủ bùn vàng, lòng người phủ rêu xanh. Mọi chuyện đều như vậy, một khi đã bại hoại thì sẽ ác độc mãi mãi!

Tôn Dần không hề động đậy, chỉ đưa tay về phía trước, hai lòng bàn tay song song che mặt, sau đó nhẹ nhàng lật lại, như thể cứ như vậy lật ngược lại thế giới này —— Oanh!

Bành!

Trong khi bọn họ đang chiến đấu kịch liệt, khiến cho trận chiến một lần nữa chạm tới cao trào, bỗng nhiên có một thân ảnh dùng đầu đáp thẳng xuống mặt đất. Lưng úp xuống đất mặt ngửa lên trời, nằm ngửa dạng tay chân trên mặt đường! Tạo thành một tiếng động cực kỳ lớn ở cuối con đường, đập thành một hình người lõm sâu xuống trên mặt đường.

Một chiếc mũ da chó yếu ớt bay lên trong không trung.

Chiếc mặt nạ đen của hắn ta vẫn còn nguyên vẹn, nhưng lại bị một cánh tay vững vàng đè chặt lại.

Chính bàn tay này đã giữ lại chiếc mặt nạ của hắn ta, đè chặt nó xuống mặt, và ấn mạnh đầu của hắn ta sâu xuống con đường gạch! Mà chủ nhân của bàn tay này là một người nam tử mặc áo choàng đen nửa đứng nửa ngồi, vừa rồi đồng thời hạ xuống cùng hắn ta trên đường phố.

Người này khí thế vô cùng lạnh lẽo, mâu quang như sắt.

Trên mặt đeo một chiếc mặt nạ đen kịt, chỉ lộ ra đôi mắt và cái miệng, trên trán có một cánh cửa màu trắng, trong cánh cửa màu trắng in một dòng chữ đẫm máu... “Biện Thành”!

Hắn cứ như vậy vừa ép chặt Bình Đẳng Quốc Hộ Đạo Nhân Trữ Tuất, vừa nửa ngôi xổm ở cuối con đường dài, ngước mắt lên, lạnh lùng nói: “Ta nói, không có quấy ray các ngươi chứ?”

Thanh âm nguyền rủa của Tần Quảng Vương vẫn không dừng lại, đã thế còn càng lúc càng mãnh liệt. Y sải bước tiến về phía trước, nhưng dường như giữa y và Tôn Dần lại cách nhau cả một dòng sông.

Tôn Dân vẫn duy trì tư thế lật chưởng đối diện với Tân Quảng Vương, chỉ nghiêng người nhìn về phía Biện Thành Vương đột nhiên xuất hiện, trong giọng điệu có chút kinh ngạc: “Ngươi vẫn còn dám quấn tới cơ à?

Không những chủ động quấn tới, mà còn mang cả Trử Tuất đang hóng gió ở bên ngoài biên giới Lý quốc tới đây. Không hổ là một tổ chức dám đảm nhận nhiệm vụ ám sát 6 Cảnh quốc, mấy tên của Địa Ngục Vô Môn này, không biết là nên nói tự tin mù quáng hay là coi trời bằng vung đây.
Bình Luận (0)
Comment