Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3882 - 1279 Chương 3882

1279 Chương 3882 1279 Chương 38821279 Chương 3882

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Đối mặt với một vị Chân Nhân đương thế cường đại đến như vậy, nhưng thái độ của Biện Thành Vương vẫn vô cùng lạnh lùng, chỉ đáp: “Sau khi một kiếm giết chết Động Chân, ta quả thực có tự tin hơn một chút” Thanh âm của Trử Tuất khó khăn vang lên dưới lớp mặt nạ: “Các hạ, chúng ta trước đây không thù, bây giờ cũng không oán, sao ngài lại muốn ấn mặt nạ của ta để khoe mẽ thế?”

Hắn ta vẫn có thể lên tiếng, đồng nghĩa với việc tính mạng của hắn ta đã an toàn.

Sở dĩ hắn ta lên tiếng, chính là biểu hiện của sự thông minh —— hắn ta hoàn toàn hiểu tại sao Biện Thành Vương không giết hắn ta, thậm chí còn quan tâm không nhấc mặt nạ hắn ta lên để bảo vệ nỗi khổ tâm cần ẩn giấu khuôn mặt của hắn ta.

Hắn ta cũng muốn cho Biện Thành Vương biết, sự quan tâm này là có ích.

“Thật xin lỗi” Biện Thành Vương lạnh lùng trả lời với giọng điệu không một chút xấu hổ: “Chẳng qua là tiện tay thôi”

Tôn Dần bình thản hỏi: “Ngươi sẽ không nghĩ rằng uy hiếp hữu dụng với ta chứ? Chúng ta là Hộ Đạo Nhân, đâu ai sợ hãi hy sinh vì lý tưởng? Sau khi hắn ta chết, ngươi theo bồi táng là được rồi”

“Khụ!” Sở Húc bị ép xuống hố, vội vàng nói: “Nhưng nếu đây là sự hy sinh không cần thiết, chúng ta miễn được thì sẽ miễn”

Trử Tuất trước đây chết rất qua loa, hắn ta nghĩ trước khi chết hắn ta phải làm được cái gì đó chứ?

Mãi đến lúc này, thành vệ quốc của Lý quốc mới khẩn trương tập hợp lại, các lộ cao thủ mới lững thững tới chậm.

Nhưng lại nhìn thấy bích quang dăng đầy trời và vị đeo mặt nạ đầu hổ giơ chưởng lên mang theo uy thế ngất trời, ai còn dám tiến lên?

Chỉ có một bóng người mặc áo bào rộng, lưng thắt đai ngọc, tay cam quạt xếp, sải bước bước về phía trước, nhanh chóng tiếp cận chiến trường!

Thiên kiêu Lý quốc Phạm Vô Thuật!

Đến bây giờ tu vi của hắn ta vẫn ở cảnh giới Ngoại Lâu Cảnh, tu vi thậm chí còn kém hơn cả cái tên Trử Tuất đang bị ấn lõm xuống đường đá này, hoàn toàn không có tư cách để nhúng tay vào một chiến trường như vậy. Nhưng tay áo của hắn ta vẫn như cờ, khí thế không hề suy giảm.

“Công tử xin dừng bước!” Có người hô to ngăn cản: “Ngài là thiên kim chỉ khu, là hy vọng của quốc gia, ngài không thể mạo hiểm được!”

Phạm Vô Thuật không he quay đầu lại: “Người khác tới thủ đô của nước ta làm loạn. người Lý quốc dù vô lực đến đâu thì cũng phải nhúng tay vào, há có thể bàng quan đứng nhìn!?”

Mái hiên nhuộm xanh, mây bồng bênh võ tan thành từng mảnh. Ở cuối con đường dài, Tần Quảng Vương sử dụng thân thể Thân Lâm áp sát kẻ địch Động Chân cường đại, bước từng bước một đi trên con đường dài. Mái tóc dài của y nhảy múa điên cuồng như rắn hoang, đôi mắt tà ác mọc thành co xanh.

Loại lực lượng kinh khủng này có thể làm nhân tâm hoang tàn, làm cho ý chí suy tàn trỗi dậy, khiến cho ý nghĩ muốn chết vĩnh viễn tồn tại.

Những người bị Tân Quảng Vương giết chết đều là do tự sát! Nhưng Tôn Dân lại thờ ơ, lặng lẽ đứng giữa đường, một chường hoành ngang, chia cắt ra một tâng trời.

Phạm Vô Thuật, người đại diện cho cả tương lai của Lý quốc, lao nhanh tới đây, sau đó bị dư âm từ lực lượng cuồng bạo thổi bay, đứng lắc lư không ổn định trên nóc của một tòa nhà bên đường.

Ở cuối con đường dài, Biện Thành Vương vẫn đè chặt Trử Tuất xuống đất, thân thể như làm bằng sắt, không hề nhúc nhích. Hắn chỉ lạnh lùng nói: “Không phải việc của ngươi, đừng có tự tìm chết”

Phạm Vô Thuật không biết hắn ta đang nói chuyện với ai, nhưng vẫn đối hiệu nhập tọa: “Chư vị đang chiến đấu trong thủ đô của nước ta, ta há sao có thể mắt mù tai điếc làm như không có chuyện gì xảy ra được? Hôm nay ta đến xem trận chiến, dù có chết, ta cũng phải xem xem chư vị là thần thánh phương nào!”

Hắn ta phất ống tay áo một cái, tuy rằng thân thể lắc lu nhưng vẫn thấy phong lưu: “Mời tiếp tục!”

Lúc đó, trên con đường dài vắng lặng, người đi đường đã giải tán toàn bộ.

Con phố nằm ở Nghĩa Ninh thành, thủ đô của Lý quốc này, đã bị phá nát vụn thành một mớ hỗn độn, mỗi một cá thể ở đây đều có sự kiên định của riêng mình.

Thành Vệ quân gần nhất cũng cách vị trí này hai con phố, đã được bày binh bố trận, sẵn sảng trong tình trạng báo động.

Vương cung của Lý quốc vẫn yên tĩnh giống hệt như một tác phẩm điêu khắc trống rỗng.

Sau một khoảng thời gian im lặng cảm giác rất dài nhưng thực ra lại vô cùng ngắn ngủi, Tôn Dần hạ chưởng xuống, xuôi hai tay bên thân mình nói: “Vậy thì trò chuyện một chút đi”

Y có thể không quan tâm đến bất cứ điều gì, nhưng y không thể hoàn toàn phớt lờ cái gọi là tính mạng của 'đạo hữư' được.

Hộ Đạo Nhân có thể hy sinh vì lý tưởng của họ.

Nhưng như lời Chử Tuất đã nói, nếu đây là sự hy sinh không cân thiết, có thể miễn được thì cứ miễn.

Tôn Dần vừa nói xong.

Trữ Tuất bị đè xuống đất cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, cơ thể căng thẳng lập tức xụi lơ, chỉ muốn há to miệng thở hn hển. Nhưng hơi thở của hắn ta lại bị nghẹn sau chiếc mặt nạ, và cả sau bàn tay đang ấn trên chiếc mặt nạ kia nữa, nên hắn ta chỉ có thể nhìn chằm chằm Biện Thành Vương. Nhưng Biện Thành Vương vẫn không nhúc nhích, cả người trầm mặc như sắt, lại còn giữ nguyên tư thế có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Hắn chỉ thuận tay cắt đứt thính giác của Phạm Vô Thuật, không cho phép hắn ta nghe thấy, Phạm Vô Thuật cũng đủ thông minh để không phản kháng lại.

Mà Tần Quảng Vương một khắc trước vẫn còn đang điên cuồng tấn công, bày ra tư thế liều mạng chiến đấu, một khắc sau mái tóc dài đã buông xuống, lục mâu chuyển thành màu đen, hời hợt lau khóe miệng một cái. “Được a, chúng ta từ từ nói chuyện” Y mỉm cười, ung dung nói: “Muốn uống gì đó không?”

Thật giống như bao giờ có chuyện mạo hiểm tính mạng, y cũng chưa từng bị thương. Tôn Dân không để ý tới Phạm Vô Thuật, cũng không trả lời Tân Quảng Vương, chỉ nói với Biện Thành Vương vẫn ấn chặt Trử Tuất trên mặt đất: “Ngươi cho rằng ngươi sẽ giết chết hắn ta trước, hay là ta sẽ giết chết ngươi trước?”
Bình Luận (0)
Comment