1352 Chương 3883
1352 Chương 38831352 Chương 3883
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Biện Thành Vương không tin câu nói nói chuyện một chút của Tôn Dần, hắn chỉ tin tưởng vào tính mạng của tên Hộ Đạo Nhân mà hắn đang ấn trên mặt đất, và sự hòa bình miễn cưỡng đạt được dưới sự đe dọa sinh tử.
Giọng nói của hắn lạnh lùng: “Không ngại thì thử một lần”
Bầu không khí ngưng lại trong chốc lát. Dưới áp lực này, đá vụn đều gần như bị nghiền nát thêm một lần nữa.
“Cho ta nói một câu!” Trử Tuất cố gắng nói: “Cờ bạc là một tật xấu, nhẹ thì mất tiền, nặng thì mất nhà, chư vị chớ dính vào nó!” “Nói hay lắm!” Tân Quảng Vương vỗ tay khen: “Vị huynh dai này tính tình cao thượng, chính là nhân tài mà Địa Ngục Vô Môn chúng ta đang cần. Nếu đến một ngày ngươi không thể lăn lộn ở Bình Đẳng Quốc nữa, nhớ liên lạc với ta.”
Trữ Tuất háo hức nói: “Fa cũng rất thích tinh thân của Địa Ngục Vô Môn, nếu không thì ta xin gia nhập ngay bây giờ đi, vậy xin phiền vị đồng nghiệp này buông lỏng tay một chút” Từ đầu đến cuối, Tôn Dân không hề nói với Trử Tuất một câu nào, giống như Tần Quảng Vương và Biện Thành Vương cũng không hề trao đổi bất cứ thứ gì với nhau kể cả một ánh mắt. Hai tổ chức, bốn người, tồn tại một loại ăn ý ngầm quái đản mà vô cùng nguy hiểm. Tôn Dần vẫn nhìn Biện Thành Vương: “Ta có chút tò mò về chỗ dựa của ngươi.”
Biện Thành Vương lạnh lùng nói: “Ngươi chắc hẳn đã biết kiếm khí của ta rất mạnh, sau khi ta rời đi, kiếm khí của ta còn có thể tàn sát cả một nhà Du gia. Mà Lý quốc cách Kiếm Các không xa, trước khi tới đây, ta đã đưa một tia kiếm khí, đi tới Thiên Mục Phong. Các chủ Kiếm Các Tư Ngọc An ghét ác như thù, tính khí thất thường. Ngươi nghĩ nếu như ông ta biết Bình Đẳng Quốc Hộ Đạo Nhân đang ở đây thì sẽ có phản ứng gì?” Dưới lớp mặt nạ Biện Thành Vương, đôi tròng mắt của hắn tựa như hoàn toàn vô cảm, chỉ như vậy đối mặt với Tôn Dần: “Nếu như ngươi đồng ý nói chuyện với Tần Quảng Vương, thì còn một khắc đồng hồ nữa. Còn nếu như ngươi không nguyện ý, thì cũng chỉ còn một khắc đồng hồ nữa”
Trử Tuất lại cường điệu thêm một lần nữa: “Co bạc hại người hại mình a!”
Tôn Dần chăm chú nhìn hắn một hồi, cuối cùng quay đâu lại, nhìn về phía Tân Quảng Vương từ đầu đến cuối vẫn không đeo mặt nạ.
Tần Quảng Vương lại mỉm cười, đưa ra lời mời: “Uống gì đó không?”
“Ngươi đã nói với bọn hắn cái gì?” Tôn Dần hỏi.
“Là hắn, chứ không phải bọn hắn, chỉ có một người tìm tới ta. Tuổi tác, giới tính, tu vi đều không rõ. Nhưng thực lực vô cùng cường đại, cái loại cường đại không cần lộ ra thân phận thật sự cũng có thể nghiền chết ta ấy” Tân Quảng Vương rất nghiêm túc nói: “Hắn hỏi ta Du Khuyết có phải chết thật hay không, ta nói ta không biết. Ta nói ta chỉ có thể xác nhận ta thật sự đã giết Du Khuyết, nhưng ta không thể bảo đảm sự nghi ngờ của hắn nhất định là sai”
“Còn gì nữa?” Tôn Dần giọng điệu bình thản.
“Hắn lại hỏi ta Du gia cả nhà bị thảm sát là chuyện øì xảy ra, ta nói ta không biết, giết người xong chúng ta liền rời đi” Tần Quảng Vương nhún vai: “Ngươi biết đấy, sinh tử của ta hoàn toàn bị hắn khống chế trong lòng bàn tay, không thể lừa dối hắn, nên đây là trình độ cao nhất ta có thể làm được rồi” “Chỉ vậy thôi?” Tôn Dần hỏi.
Tần Quảng Vương nói: “À đúng rồi, hắn còn hồi về tu vi của ngươi, ta nói là không quá cấp độ Thần Lâm đỉnh cấp, trong lúc chiến đấu có ý đồ tấn công vào Động Chân, nhưng chúng ta đã kịp thời giết chết ngươi trước lúc đó”
Tôn Dân nhìn chăm chú vào mắt của Tân Quảng Vương, và không tìm thấy bất kỳ một sự hoảng loạn nào trong đối mắt ấy, cuối cùng y nói: “Thả Trữ Tuất ra, chúng ta đi” Thái độ của Biện Thành Vương vẫn cực kỳ lạnh lùng: “Ngươi đi trước, hắn ta sẽ sớm theo sau." Tôn Dần không quay đầu lại, chỉ nhìn Tân Quảng Vương.
Tần Quảng Vương mỉm cười nói: “Ta không thể làm chủ của hắn, nhưng ta cảm thấy lời nói của hắn có mấy phần đạo lý —— ngươi có tư cách đổi ý, nhưng chúng ta thì không” “Ta qua thực khó phản bác lời này của ngươi” Tôn Dân nói: “Ta càng ngày càng thưởng thức tổ chức của các ngươi, thật muốn nhìn xem những Diêm La khác sẽ có phong thái như thế nào”
Tần Quảng Vương mang theo vẻ mặt tươi cười nói: “Hiện tại trong thập đại Diêm La, có người đang ở Ngụy quốc, có người đang ở Cảnh quốc, có người đang đứng trước mặt ngươi, còn có cả người mà ngươi tuyệt đối không biết họ đang ở nơi nào...Thân là thủ lĩnh ta chỉ có thể nói, đúng là rất đáng để thưởng thức.” Tôn Dan nhin sâu vào y một cái rồi chuẩn bị rời đi: “Vì tính chất đặc thù nghề nghiệp của các ngươi, ta sẽ không nói hẹn gặp lại” “Này, đợi một chút” Tần Quảng Vương mò mẫm trong tay áo một lúc, lấy ra một tờ danh thiếp màu đen mang theo huyết tuyến, phóng tới trước người Tôn Dần: “Ta đưa địa chỉ cho ngươi, sau này nếu có làm ăn gì có thể tìm tới ta. Chắc hẳn ngươi đã thấy được sự chuyên nghiệp của chúng ta rồi”
Tôn Dần không tiếp lấy: “Chúng ta có thói quen tự giết người mà chúng ta muốn giết” Nụ cười trên mặt của Tần Quảng Vương không hề thay đổi, nói: “Cái gọi là văn đạo hữu tiên hậu, thuật nghiệp hữu chuyên. Các ngươi là người có lý tưởng, hẳn là nên tập trung tinh lực vào những việc có ý nghĩa hơn mới phải”
ý chỉ những đạo lý bạn biết thì có trước có sau, mỗi một chức nghiệp đều có tính chuyen nghiep cua rieng no
“Ta cảm thấy y nói có lý” Trữ Tuất bị đè không nhúc nhích dưới đất, nhiệt tình hưởng ứng.
Tôn Dần cuối cùng cũng liếc nhìn vị đạo hữu đang bị chôn dưới đất một cái, nhận lấy tấm danh thiếp đang lơ lửng ở trước mặt, sải bước đi về phía trước.
Tần Quảng Vương hơi nghiêng người, lễ phép nhường đường.
Hai người đi ngang qua nhau, sau ba bước, thân ảnh của Tôn Dần đã hoàn toàn biến mất.
Phạm Vô Thuật đứng trên nóc nhà, không nói gì và cũng không cố gắng tìm kiếm lại nhĩ thức, không nghe thấy gì.
Ngoại trừ Trử Tuất còn chưa xác định, bốn người vừa loạn chiến ở thủ đô Lý quốc này, mỗi một người đều có khả năng một mình tiêu diệt quốc gia nhỏ bé này. Đây chính là thực tế.
Hắn ta quả thật có một dũng khí không hề tâm thường, nhưng sau khi Tôn Dần rời đi và nguy hiểm được giải trừ, hắn ta vẫn cảm thấy một nỗi sợ hãi xuất phát từ tận đáy lòng và cảm thấy một khoảng trống rỗng vô cùng to lớn. Cũng giống như con phố sầm uất trước kia, nay đã trở thành đống hoang tàn này.