1237 Chương 3889
1237 Chương 38891237 Chương 3889
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Thật là mạo muội!
Nhưng Ngỗ Quan Vương chạy khắp phía Tây Ngụy quốc hết nửa ngày, bị bao vây chặn đánh càng thêm hung ác dày đặc, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Biện Thành Vương. Chuyện øì thế này?
Ức hiếp đồng đội ngươi là đầu têu đấy. Đồng đội gặp nạn mà ngươi lại thấy chết không cứu.
Có còn chút nhân tính nào không!
Thấy Yến Thiếu Phi phía sau đã sắp đuổi kịp, không xa phía trước lại bay lên một tướng lĩnh Ngụy quốc Thần Lâm cảnh. Ngỗ Quan Vương không lo nghĩ được nhiều, lập tức cất tiếng thét dài: “Biện Thành Vương, ngươi không cần lo cho ta, ta ở đây chặn hậu, ngươi đi trước là được!”
Còn có Diêm La ở đây? Lại còn là Biện Thành Vương kẻ đô sát cả phủ Du thị tại phủ Phụng Thiên nước Cảnh?
Cảnh quốc và Ngụy quốc cách nhau một Trường Hà, đại sự danh môn diệt tộc như thế, cho dù Cảnh quốc cố ý ém xuống thì cũng không giấu được các tướng lĩnh quyền cao tại Ngụy quốc.
Ngụy tướng chặn đường kia lập tức căng thẳng, cấp tốc hạ lệnh phong tỏa cửa ải các nơi, đồng thời phóng thả linh thức, lục soát thiên địa một cách triệt để.
Ngỗ Quan Vương xoay người lấy ra một con đao róc xương, lao về phía Yến Thiếu Phi. Vừa đối mặt đã lập tức hóa thành tro bụi. Nguy tướng Thần Lâm cảnh còn ở lại điều tra, không dám lơi lỏng.
Yến Thiếu Phi lộn vòng giữa không trung, đi về phía Đông.
Trên một ngôi mộ phía Đông nước Ngụy, một ngôi mộ nhiều năm không được sửa sang. Bỗng nhiên đất vàng vụn rữa, một đôi tay trắng bệch bươi đất mà ra. Sau đó từ trong quan tài mục rữa, một tấm thân bùn đi ra.
Tròng mắt xoay chuyển, hiện ra ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn của Ngỗ Quan Vương. Ông ta tùy ý phun mấy con doi đang vặn vẹo trong miệng ra, phủi nhẹ bùn đất ẩm ướt trên thần để cho mình trở nên "bình thường” một chút.
Sau khi chứng Thần Lâm, ông ta đã có thêm rất nhiều lựa chọn.
Nhưng thi thể có khác biệt, việc “dời hồn” vẫn có hạn chế nhất định về khoảng cách. Hơn nữa ở cường quốc như Ngụy quốc, trong ngoài địa phận, thần ý bị ngăn trở, thân không thể quá cảnh, hồn cũng thế. Ngôi mộ này là phương án dự phòng cuối cùng mà ông ta có thể lựa chọn.
Trước khi gia nhập Địa Ngục Vô Môn, ông ta đã rất am hiểu việc giết người, am hiểu hơn cả việc giữ mạng.
Chạy đông chạy tây rồi lại về đông, nếu không có gì ngoài ý muốn thì có thể xoay cho tất cả truy binh đến choáng váng đầu óc.
Nhưng Yến Thiếu Phi chính là biến số ngoài ý muốn kia.
Sau khi ra khỏi ngôi mộ, Ngỗ Quan Vương bám sát mặt đấy mà bay nhanh, mặc dù không dám bay lên trời làm mục tiêu cho tên bắn, nhưng cũng không còn quan tâm tới việc che giấu hành tung nữa.
Hai thi thể lần lượt bị đốt, ông ta biết nhất dinh Yen Thieu Phi da xac dinh vi tri thi thể mà ông ta di thân, nhưng không biết làm bằng cách nào, cũng tạm thời không biết làm sao để phá giải. Chỉ có thể hy vọng nhanh chóng chạy ra khỏi biên giới Ngụy quốc để Tân Quảng Vương tiếp ứng ở ngoài biên giới hỗ trợ giải quyết.
Giải quyết sự giám sát này, hoặc là giải quyết Yến Thiếu Phi.
Cú tung người lần này giống như chim bay khỏi rừng, một bóng đen treo thấp trên bầu trời, vô tình đụng phải một người khác cũng đang bám sát mặt đất mà đi.
Bốn mắt nhìn nhau, đều giận tím mặt.
Giỏi lắm Biện Thành Vương!
Lừa ta chạy hướng Tây, bản thân lại chọn phía Đông! Ngay cả đồng đội cũng không tin tưởng, đáng đời ngươi đi đường đụng phải tal
“Ngươi giỏi lắm Ng6 Quan Vương! Lừa ta đi về phía Nam, còn bản thân thì hết Đông rồi Tây rồi lại về Đông!”
Hai vị Diêm La đều oán giận trước sự vô tình của đồng đội.
Nhưng Ngỗ Quan Vương oán giận trong lòng.
Còn Biện Thành Vương lại chửi thẳng mặt, không chỉ mắng chửi mà thậm chí còn giơ chân đạp bay ông ta.
Ngỗ Quan Vương cắn răng chịu nhục: “Tình thế nguy nan ngay trước mắt, muốn mắng chửi gì thì để sau. Có một kẻ tên Yến Thiếu Phi đã giám sát chặt chúng ta, không diệt được người này thì khó mà thoát khỏi lưới Ngụy, ta để nghị chúng ta giải quyết hắn trước!”
Tần Quảng Vương là lão đại, Biện Thành Vương là đại ca, hai cái này không có øì xung đột.
Với trình độ tu hành thân hồn của Biện Thành Vương hiện tại, liếc mắt một cái là đã nhìn ra vấn đề trên người Ngỗ Quan Vương, bèn chỉ tay thành kiếm, từ xa chém ông ta một nhát: “Ta đã chém đứt thứ bám lấy thân ý của ngươi, chia nhau chạy."
Ngỗ Quan Vương nào dám đánh lẻ: “Đại ca, ta muốn di cùng ngươi, ở bên cạnh vảo vệ ngươi!”
Ánh mắt Biện Thành Vương lạnh lẽo, khiến ông ta lập tức dừng bước.
“Dam đi theo coi chừng ta giết ngươi.” Để lại câu nói này, thân hình Biện Thành Vương đã như ảo ảnh, nghênh ngang rời đi.
Ngỗ Quan Vương chửi thầm mấy câu, cũng xoay người đi sang một con đường khác. Nhưng lần này ít nhiều cũng khống chế động tĩnh, không chạy loạn xạ như trước nữa.
Không bao lâu, Yến Thiếu Phi tung mình trên bầu trời, lơ lửng dừng lại tại vị trí “Nghiệp Lực” bị chém đứt, dùng trực giác đưa ra lựa chọn giữa hai lối rẽ.
Bay nhanh được một lúc.
Bỗng nhiên hắn ta cảm nhận được một mối hiểm nguy to lớn, như thể trời sắp sập xuống, sát ý khó có thể miêu tả ngưng tụ thành thực chất, như kim nhọn đâm vào linh đài của hắn tal
Linh thức cực kỷ mạnh mẽ chịu kích thích mà trỗi dậy.
Đắc Ý Kiếm dựng đứng lên giữa không trung, nghiệp lực mênh mông xoay chuyển quanh thân, hóa thành vô số cánh hoa sen màu đen, bóng tối chuyển âm dương, luân phiên sinh tử. Trong lúc phòng bị mối uy hiếp không tên, cũng dựng lên khả năng phản kích vô hạn.
Nhưng trong không khí chỉ để lại một âm thanh lạnh lùng vô cảm.
"Đừng đuổi theo." Vô tình đụng phải cá lớn đích thực!
Yến Thiếu Phi cảm nhận được đối thủ đã xuất kiếm, nhưng mũi kiếm chưa chạm tới. Trong tầm mắt cũng không có kiếm khí, tai cũng không nghe được tiếng kiếm vang. Hắn ta chỉ nhìn thấy, nghe thấy, cảm nhận được sát ý gao thét!
Kiếm này 6 trong một ý niệm xa xôi.
Dưới kiếm này, thân nghiệp đều tan!