Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3909 - 1300 Chữ Chương 3909

1300 chữ Chương 3909 1300 chữ Chương 39091300 chữ Chương 3909

Nhóm dịch: Thiên Tuyết Hảo gia hỏa, một tiểu quốc nhỏ bé như Tượng quốc, đọc sách cũng muốn liều mạng như vậy sao?

《Van Thế Pháp ) thế mà lại là gia học của Liên gia. Đại Trụ Quốc Liên Kính Chi của Tượng quốc không phải là một binh gia hay sao?! Khương mỗ nhân lặng lẽ đặt cuốn sách xuống. Liên Ngọc Thiền vẫn còn đang tích cực thảo luận, cộng hưởng cùng với tri kỷ: “Vệ Thuật cũng là một bậc thầy về pháp học, là nhân vật đại diện cho Tân pháp. Nghe nói người này là hậu nhân của Tân Hạnh, trong thời đại Trung Cổ, Vệ Hạnh đã luận pháp với Tiết Quy, ba lần bại cả ba, cho nên đạo đồ tan võ, không thể Siêu Thoát. Vậy mà hậu nhân của người này lại có thể học hồi tử Tiết Quy, có thể thấy là cực kỳ độ lượng! Không nghĩ tới đông gia cũng hiểu biết cả về Vệ đại gia, đúng là học thức uyên thâm a”"

Cái danh tự Vệ Hạnh này cũng khá quen tai

Trên mặt Khương Vọng vẫn tỉnh rụi, nhưng trong lòng đã vò đầu bứt tai một trận, cuối cùng hắn quyết định bỏ cuộc, cười khổ nói: “Ta làm gì có học thức uyên thâm, chỉ là tự biết bản thân kiến thức không đủ, nên cố gắng để bù đắp mà thôi”

Suy cho cùng, Liên Ngọc Thiền không phải mấy tên bạn xấu như Trọng Huyền Béo hay Hứa Trán Cao, Khương mỗ nhân cũng ngại tiếp tục đề cao bản thân, hắn chân thành nói: “Ta được sinh ra ở một thị trấn không mấy thịnh vượng, nơi mọi người làm việc từ sáng đến tối, không biết thứ gì là siêu phàm. Rất nhiều người cả đời còn chưa bao giờ rời khỏi thị trấn đó.

Phụ thân của ta đối xử với ta rất tốt, cho ta có cơm no áo ấm, dạy ta làm người lương thiện.

Từ nhỏ ta đã yêu thích kiếm thuật, ước mơ chính là ngự kiếm thanh minh, tự tại bay lượn ở trên bầu trời. Phụ thân ta chưa bao giờ nói ta mộng tưởng hão huyền, chưa bao giờ nói những người xuất thân vi hàn như chúng ta, không nên mộng tưởng nhiều như thế. Người chỉ nói với ta, nếu ta thực sự yêu thích, thì cần phải kiên trì và chăm chỉ theo đuổi nó.

Nhưng người chỉ là người bán dược liệu, biết một chút về thảo dược, hoàn toàn không hiểu gì về tu hành. Người đã bỏ ra một số tiền cực lớn mua cho ta một cuốn kiếm phổ và đích thân nấu cho ta một ít thuốc mỡ bôi ngoài da, đó là tất cả những gì người có thể làm cho ta.

Ta không có danh sư để học hồi, cũng không có tài liệu để nghiền ngẫm, chỉ có thể vùi đầu khổ luyện, tự bản thân mài giũa hết lần này đến lần khác.

Trong nhà ngoài mấy cuốn mông thư để biết đọc biết viết, và mấy cuốn sách tranh để nhận biết dược liệu ra, thì không có sách vở øì để đọc. Khi đó ta không cũng không thích đọc sách, trên đời thứ vô dụng nhất chính là thư sinh mà!

Bây giờ sau khi đã trải qua một số điều và đi qua một vài đường vòng, cũng đã có tuổi, và cũng được coi là trưởng thành thành người trưởng thành, khi ta đối diện với những anh tài trong thiên hạ, thường thường tự thẹn vì không bằng người. Ngọc Thiền cô nương, ta không biết người tên Vệ Hạnh mà cô nương nói tới là ai, ta chỉ mời nhìn thấy qua cái tên Vệ Thuật này trong sách sử mà thôi. Ta đã đi qua cả ngàn dặm đường, nhưng tầm nhìn vẫn chưa đủ rộng, vẫn thường có sự hổ thẹn vì kiến thức hạn hẹp. Ta chỉ hận thời gian không đủ dài, hận không thể phân một khắc thành hai khắc để sử dụng. Ta chỉ có thể chăm chỉ học tập, chăm chỉ luyện tập, thỉnh thoảng bổ sung kiến thức, để không trở nên tự mãn, cuối cùng bị thế gian bỏ lại phía sau.

Liên Ngọc Thiên nhất thời lộ vẻ xúc động. Trong lòng nàng ta cảm thấy vô cùng bội phục, nhưng không có từ ngữ nào có thể diễn tả được.

Nói tới, Liên Ngọc Thiền nàng ta cũng là thiên chi kiêu tử, là một nhân vật đệ nhất của Tượng quốc. Nhưng nàng ta vẫn thường câu nệ về xuất thân, luôn cảm thấy rằng nếu bản thân sinh ra ở một quốc gia thịnh vượng, một gia đình cường thịnh, thì có lẽ bản thân nàng ta sẽ không dừng bước ở nơi này, có lẽ sẽ có thể tranh giành được danh hiệu Hoàng Hà.

Nhưng xét về xuất thân, nàng ta từ nhỏ đã đọc bách gia kinh điển để lớn lên, Vạn Thế Pháp ) chỉ là một trong số đó, nhưng Khương Vọng lại chỉ có thể nhận ra một vài ký tự. Phụ thân nàng ta là Đại Trụ Quốc của Tượng quốc, là thần nhi chi minh. Phụ thân của Khương Vọng lại chỉ là một người buôn bán dược liệu nho nhỏ, chỉ có một số đạo lý nhân sinh đơn giản mộc mạc. Từ nhỏ nàng ta đã được học tập với những danh sư, nhưng Khương Vọng lại chỉ có thể học tập qua những cuốn kiếm phổ vô danh.

Nhưng hôm nay ai mới là người xưng danh tuyệt thế, ai mới là người anh hùng cái thế? Cho dù hôm nay Khương Vọng có chết tại chỗ này, hắn vẫn có thể lưu danh sử sách. Nhưng hắn vẫn đang phấn đấu khổ luyện, không ngừng tiến về phía trước.

Liên Ngọc Thiền a Liên Ngọc Thiền, sao ngươi có thể tự oán trách và thương hại ban than nhuthe dugc?

Mỗi ngày vào giờ Ty, mọi người trong tửu lâu Bạch Ngọc Kinh sẽ tập hợp lại để thảo luận về việc tu hành. Thông thường Khương Vọng hoặc Tịnh Lễ sẽ de xuất một vấn đề tu hành đáng để suy nghĩ, sau đó mọi người sẽ cùng nhau bày tỏ và tiếp thu các ý kiến hữu ích, va chạm linh cảm.

Hí Mệnh thuê trọ ở đây cũng sẽ tham gia, chưa từng bỏ lỡ lần nào.

Bạch Ngọc Hà thường nói đùa rằng đây là thiên hạ đệ nhất lâu chỉ hội.

Về món ăn, tửu lâu Bạch Ngọc Kinh không thể mời đại trù về làm việc, đầu bếp của tửu lâu về cơ bản đều đến từ các quốc gia nhỏ khác nhau, cũng chưa từng được xếp hạng øì trên thế giới.

Về rượu và đồ uống, tử lâu Bạch Ngọc Kinh chỉ làm thịt những người có tiền, vẫn còn tương đối tử tế với những tửu khách phổ thông. Nhưng mấy thứ như đẳng cấp thì chắc chắn không tồn tại.

Nhưng nếu nhìn vào nhân tài của tửu lâu thì...hoàn toàn có thể tự xưng là thiên hạ đệ nhất lâu!

Khương Vọng chính là đại đông gia, tập trung vào việc giao quyền.

Thiên kiêu Hoàng Hà Bạch Ngọc Hà phụ trách mọi việc lớn nhỏ của tửu lâu và quản lý tài sản.

Lâm Tiện, đệ nhất thiên kiêu của Dung quốc, người chặt củi kiêm côn đồ của tửu lâu.

Nữ nhi của Đại Trụ Quốc Tượng quốc Liên Ngọc Thiền, bưng bê đồ ăn kiêm tỳ nữ của đồng gia.
Bình Luận (0)
Comment