Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3912 - 1217 Chương 3912

1217 Chương 3912 1217 Chương 39121217 Chương 3912

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Hí Mệnh rời đi, mà Khương Vọng cũng không nói gì nữa, chỉ im lặng tiếp tục tu hành như bình thường.

Hắn có thể nói một vài đạo lý, kể một vài ví dụ "Dù kẻ nào làm sai thì đều phải chịu trách nhiệm".

Hắn cũng có thể đứng tại điểm cao đạo đức, công kích Mặc gia làm việc tùy tiện, tư thái ngao mạn.

Hắn cũng có thể thả ra vài lời ngoan độc, nói đợi đến một ngày nào đó sẽ đưa ra chứng cứ chứng minh Mặc Kinh Vũ chết không liên quan gì đến Hoàng Kim Mặc, Chúc Duy Ngã, khiến cho người trong thiên hạ đều biết là Mặc gia làm sai. Nhưng có ý nghĩa gì chứ?

Không thể làm được, thì không can phải nói.

Hắn tiếp tục vận chuyển đạo nguyên, phá giải đạo thuật, ôn dưỡng kiếm của hắn.

Mà Hí Mệnh cũng tiếp tục đi trên con đường của mình.

Thiên Cơ lâu có thể phát triển mối làm ăn ở bất kỳ nơi nào, chuyện này dựa vào cơ quan thuật cử thế vô song của Cự Thành.

Học thuyết của nó nổi tiếng, tử đệ Mặc gia cũng trải rộng khắp thiên hạ, sĩ đồ khắp các quốc gia. Trong các Công Viện ở liệt quốc cũng không thiếu người nghiên cứu, không thiếu bậc thầy nổi danh. Nhưng từ đầu đến cuối, thành tựu tối cao của cơ quan thuật, khôi lỗi thuật cũng đều do môn đồ tối cao của thánh địa Mặc gia nắm giữ.

Ổ thời của Tiền Tấn Hoa, Thiên Cơ Lâu phát triển lớn mạnh, phân lâu khắp năm vực chư quốc. Thứ bán ra đều là "Nhân vô ngã hữu, nhân hữu ngã ưu" (2), bởi vậy trọng điểm kinh doanh trước giờ của Thiên Cơ Lâu không phải là khách hàng mà là làm thế nào để xử lý tốt quan hệ với chính quyên bản địa.

(2) Nhân vô ngã hữu, nhân hữu ngã ưu: Thứ người khác không có nhưng ta có, thứ người khác có nhưng của ta thì ưu việt hơn nhiều. Hí Mệnh đương nhiên không phải là tiện đường tới tửu lâu Bạch Ngọc Kinh, mà tửu lâu Bạch Ngọc Kinh chính là mục đích lớn nhất trong chuyến đi này của hắn ta.

Chỉ cần là thứ thích hợp, cho dù có là sao trên trời thì hắn ta cũng muốn hái cho nàng. Cho dù là phải dùng biện pháp gì.

Đương nhiên, quan trọng là đúng lúc, đúng trường hợp.

Nếu như Hí Tương Nghi muốn thẳng tay cướp thì lúc đầu, khi gặp Khương Vọng ở ngoài thành Bất Thục nàng ta đã đoạt lấy rồi. Đối mặt với Minh Quỷ cấp độ Động Chân, Khương Vọng lúc đó vốn không có sức phản kháng.

Quy tắc là vô cùng quan trọng, quy tắc là thứ mấu chốt để thế giới này vận hành ổn định. Sau khi Hí Mệnh rời khỏi tửu lâu, cũng liền rời khỏi Tỉnh Nguyệt Nguyên, tiến về Vạn Hòa Miếu ở Tượng quốc. Thời gian này, ở nơi đó đang tổ chức một đợt văn hội, do sứ thân Trang quốc, cũng chính là Lâm Chính Nhân - đệ nhất Tân An Bát Tuấn chủ trì. Một ke xuất thân từ Cự Thành như hắn ta cũng cảm thấy hứng thú với việc này, có câu nói văn chương là thiên cổ sự, có phần hao phí tâm tư suy nghĩ!

"Văn hội gì chứ, cũng thú vị đấy. Một đám người không biết thưởng thức cùng ngồi lại với nhau để thưởng thức. Dù là nam nữ hay già trẻ cũng đều mang theo mùi già nua cằn cỗi. Ta thích nhìn bọn chúng khoác lên mình đủ lớp da người, nói vài chuyện không đâu, mà kẻ nào cũng tự cho mình là thanh cao, tự cảm thấy mình bất phàm. Ta thích loại dối trá trần trụi này... Đến đây, Tiểu Lễ"

Lâm Chính Nhân ngồi trên đài cao, thầm tự khinh thường trong lòng rồi khẽ nghiêng chén trà trong tay ——

Một đoàn thủy cầu không có hình dạng cụ thể bỗng dưng mở đôi môi màu xanh trắng, nuốt lấy toàn bộ nước trà trong chén.

Lễ quan của Tượng quốc ở bên cạnh quăng tới ánh mắt kỳ quái.

Lâm Chính Nhân quan tâm giải thích: "Sủng vật của ta, nó rất thích những trường hợp văn khí thế này"

Lễ quan Tượng quốc miễn cưỡng nở nụ cười: "Đại sứ đối xử với sủng vật tốt như vậy, quả thực là thiện tâm."

Nếu không phải có Ngọc Kinh Sơn gật đầu, lần đi sứ này của Trang quốc có thể có bao nhiêu quốc gia hưởng ứng sẽ là một chuyện khác. Dù sao, một Trang quốc còn đang phát triển thì lực ảnh hưởng chẳng thể nào vượt ra được khỏi Tây cảnh.

Nhưng cùng là nước phụ thuộc Đạo, nên danh tiếng của Lâm Chính Nhân cũng đã sớm được truyền bá đến đây.

Danh xưng là quân tử đoan chính, thiện chí giúp người, thanh danh vô cùng tốt.

Cái gì mà lấy chính khí ngự quỷ, khiến cho bách quỷ dạ hành... Cũng đã được truyền thành một giai thoại ngự tà.

Những đạo thuật liên quan đến Quỷ đạo gia đã có từ sớm, những người sở hữu thuật pháp có thể khiến tà vật không thể xâm nhập vào người thường mang theo một thân chính khí. Nhưng chính phái đến mức như Lâm Chính Nhân vậy thì quả thực là ít ĐÁP.

Có điều, giữa ban ngày lại mang theo một quỷ vật làm sủng vật, sao cứ khiến cho người ta cảm thấy tà dị?

"Nào có thể nói là thiện tâm gì chứ, Lâm Chính Nhân ta chỉ là một kẻ phàm phu tục tử, làm người làm việc đừng vi phạm bản tâm là được.." Lâm Chính Nhân đang nói, đột nhiên giơ tay ra vỗ: "Hay! Áng văn này làm rất hay, khiến người ta nghe như đang được uống rượu mạnh, không biết là tác phẩm của vị tuấn tài nào?"

Giao hảo với quan viên, chủ trì văn hội, giao lưu đạo thuật, gã thực hiện vô củng rành mạch rõ ràng.

Ai có thể ngờ được, một kẻ phong khinh vân đạm như gã kỳ thực đang gánh phải áp lực lớn đến mức nào? Thế nhân đều tưởng rằng, đại biểu quốc gia đi sứ là vinh dự vô cùng to lớn.

Lâm Chính Nhân gã đại biểu Trang quốc lần đầu tiên ra khỏi Tây cảnh, ngoại giao với chư quốc thiên hạ, không để mất quốc tiết, hiển lộ rõ quốc uy trong nước được xưng tụng là thiên kiêu quốc gia ngàn năm khó gặp, là nhân tuyển chắc chắn cho chức vị Phó tướng, tương lai chính là quốc tướng của Đại Trang quốc —— Nhưng chỉ mình ga mới biết, chuyến đi này nguy hiểm đến mức nào. Họ Đỗ càng dùng quần chúng nâng gã, thì cái giá phải trả khi Khương Vọng giết ga càng lớn, gã càng không có may mắn thoát được.
Bình Luận (0)
Comment