1242 Chương 3911
1242 Chương 39111242 Chương 3911
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Người thiếu nữ mà năm đó hắn gặp ở bên ngoài thành Bất Thục, vừa nhìn đã phát hiện ra sự bất phàm của Như Ý Tiên Y, muốn mua lại nó với giá cực cao. Sau này hắn quả thực đã nhận được truyền thừa từ Như Ý Tiên Y. Sau này hắn mới biết, vị thiếu nữ với gương mặt sơn vẽ cùng mái tóc ngắn đó, là người điều khiển khôi lỗi Minh Quỷ có cấp bậc Chân Nhân, và là một trong hai vị có chiến lực Chân Nhân đã bắt được Hoàng Kim Mặc.
Mà cho đến tận hôm nay, hắn vẫn không biết đại soái huynh Chúc Duy Ngã đã đi đầu. Hắn đã hỏi qua rất nhiều người nhưng đều không có câu trả lời. Hắn đã kiểm tra qua quá nhiều manh mối, nhưng vẫn không có manh mối nào có liên quan.Tân Tan Thương đã được Liêm Tước hỗ trợ tu bổ, nhưng từ đầu đến cuối lại không có chút tin tức gì về người nam tử kiêu ngạo như hàn tỉnh buổi sớm kia.
Hắn chưa từng nghĩ rằng từ sau lần gặp mặt với Hi Tương Nghỉ lần đó, thành Bất Thục mà hắn bỏ lại ở phía sau lưng sẽ sụp đổ tan rã, không bao giờ có thể gặp lại.
Hí Mệnh yên lặng hồi lâu nói: “Ta coi mình là huynh trưởng của nàng ta”
“Coi mình là?”
“Chúng ta không có liên hệ máu mủ, nàng ta là cô nhi, ta cũng vậy.”
“Vậy ngươi tới tửu lâu nhằm mục đích gì?” Khương Vọng hỏi.
Hí Mệnh nói: “Ta đúng là vừa vặn tới Tinh Nguyệt nguyên làm việc, nghe Hí Tượng Nghi nói nàng ta đã từng gặp ngươi, lại còn muốn mua lại Như Ý Tiên Y của ngươi, nên ta tiện đường ghe qua xem thử...có khi bây giờ ngươi nguyện ý bán rồi thì sao? Nàng ta là một hài tử vô cùng thuần khiết, hoàn toàn không có hứng thú với truyền thừa của Như Ý tiên cung, nàng ta chỉ tò mò về phương pháp luyện chế ra Như Ý Tiên Y thôi. Ta sẽ cho ngươi một mức giá phù hợp”
Khương Vọng nhìn hắn ta, từ từ nói: “Năm trước có một người tên là Chúc Duy Ngã đã mất tích sau trận chiến ở thành Bất Thục, người đó là đại sư huynh của ta, là người mà ta luôn ngưỡng mộ. Mà vị Tội Quân Hoàng Kim Mặc mà các ngươi không phân biệt trắng đen đã bắt đi ấy, chính là sư tẩu của ta.
Hí Mệnh nói: “Nàng ta đã giết chết Mặc Kinh Vũ, nhân vật thiên tài của Mặc gia ta, Thiên Công Chân Nhân chỉ đem nàng ta về điều tra thôi”
“Hai năm rồi, đã điều tra ra kết quả gì chưa?”
Hí Mệnh nói: “Vẫn đang điều tra”
Khương Vọng giơ tay lên nói: “Ta xin lấy cái tên Khương Vọng của ta ra mà thê, cái chết của Mặc Kinh Vũ không liên quan gì đến Hoàng Kim Mặc và Chúc Duy Ngã, Chúc Duy Ngã tuyệt đối không bao giờ không thừa nhận những người mà hắn ta từng giết.”
“Ta tin tưởng ngươi. Hí Mệnh nghiêm túc nhìn hắn: “Nhưng ta tin tưởng ngươi cũng vô dụng”
Khương Vọng buông tay xuống, lời này quả thực không cân thiết nói ra. Lân đó khi gặp Ung quốc Bắc Cung Khác ở bên ngoài thành Bất Thục, hắn đã từng ngây thơ một lần rồi.
Hắn xoay người nhấc bộ thanh y trên người lên một chút: “Ta đã nghĩ ra một cái giá thích hợp cho bộ Như Ý Tiên Y này”
Hí Mệnh lắc đầu: “Đây không phải chuyện ta có thể làm chủ”
Khương Vọng buông tay xuống, chỉ nói: “Ngươi không thể sống ở đây nữa”
“Tại sao?” Hí Mệnh hỏi hắn: “Không phải ngươi nói cái gi cũng có thể thương lượng hay sao?”
Khương Vọng: “Chuyện này không thể” “Được rồi!” Hi Mệnh võ võ tay: “Tại thương ngôn thương, hôm nay ta đã trả tiền thuê phòng rồi, sáng mai sẽ dọn đi sớm” Khương Vọng nói: “Tại thương ngôn thương”
tại thương ngôn thương: thương nhân sẽ đứng trên lập trường kinh doanh để nói chuyện với nhau
"Mặc dù nói tại thương ngôn thương (1) Trước khi rời đi, Hí Mệnh bỗng nhiên lên tiếng: "Ta vẫn muốn hỏi ngươi, sống như vậy, không cảm thấy mệt mỏi sao?"
(1) Tại thương ngôn thương: nghĩa đen là người trên thương trường thì đều dựa vào lập trường thương nghiệp để nói chuyện, khái quát ra nghĩa là mỗi người sẽ đứng trên lập trường của bản thân để trao đổi, đàm phán.
"Mệt mỏi?"
"Ngươi cũng giống như khôi lỗi mà Mặc môn chúng ta chế tạo, từ khi sinh ra đã bị thiết lập chỉ có tu hành, nên chỉ có tu hành không ngừng" Hí Mệnh nói: "Người cố gắng ta đã gặp qua nhiều rồi nhưng chưa từng thấy ai giống như ngươi, một chút kẽ hở cũng không chừa lại cho mình. Sinh mệnh chẳng lẽ chỉ có mỗi chuyện tu hành thôi sao?" Khương Vọng nói: "Càng trưởng thành ta càng phát hiện, những thứ có thể đạt được bằng nỗ lực cũng không nhiều. Tu hành khiến ta cảm thấy thỏa mãn, cũng vì vậy mà gặt hái được sức mạnh, có thể cho ta càng nhiều tự do”
"Tự do mà ngươi nói là cái gì?" Hí Mệnh hỏi.
Khương Vọng hỏi ngược lại: "Ngươi có khi nào cảm thấy bất lực chưa?"
Hí Mệnh nghĩ nghĩ: "Cũng từng có."
Khương Vọng nói: "Tự do mà ta muốn chính là có thể không phải đối mặt với thời khắc kia nữa."
Thanh âm của Hí Mệnh rất nhẹ: "Không ai có thể tránh khỏi”
"Nhưng nếu ta lại cố gắng thêm một chút, thì những thời khắc như vậy có lẽ sẽ giảm bớt một chút." Khương Vọng nói: "Giống như Chúc Duy Ngã đã mất tích, cũng giống như Hoàng Kim Mặc đã bị các ngươi bắt đi vậy. Đó cũng chính là một trong những lý do khiến ta cố gắng tu hành, không phải sao?"
Hi Mệnh nhàn nhạt thổ ra một hơi: "Vậy thì ngươi đúng là cần cố gắng"
Khương Vọng quả thực cần nỗ lực nhiều hơn.
Đừng nói là Khương Vọng hiện tại, mà dù có là Võ An Hầu chưa rời khỏi Te quốc kia thì cũng không thể nào mang người rời khỏi Cự Thành.
Thậm chí cũng đừng nói gì đến Đại Tề Quân Thân trong tương lai, mà dù có là Đại Tế Quân Thần hiện tại, chính Khương Mộng Hùng mở miệng, Mặc gia cũng sẽ không giao người ra.
Đây là một chuyện gần như không thể nào làm được.
Số dĩ đến bây giờ Mặc gia còn đảm bảo an toàn của Hoàng Kim Mặc, không để cho nàng chịu quá nhiều đau khổ, đều chỉ vì Hoàng Duy Chân có thể trở về từ huyễn tưởng kia.
Khương Vọng? Chúc Duy Ngã?
Từ trước đến giờ đều không nằm trong phạm vi cân nhắc của Mặc gia.
Ít nhất, trong chuyện này, Mặc gia không cần phải để tâm đến bọn họ.