1282 Chương 3914
1282 Chương 39141282 Chương 3914
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cấp độ của Diễn Đạo Đài càng cao thì tính lực có thể điều động của Thái Hư Huyễn Cảnh sẽ càng lớn, hiệu quả cũng càng tốt. Chỉ nói riêng việc từ tầng tâm nhảy lên tầng chín, đã phải cần "Pháp" là 55 triệu điểm, dù có nhờ công sức để lại của Tả Quang Liệt, thì Khương Vọng cũng phải cần có thêm 16 triệu 500 ngàn điểm "Pháp" nữa mới có thể giải phong.
Nếu là lúc trước, hắn không thể nào tưởng tượng được đến khi nào mình mới đạt được số điểm đó.
Ước chừng chỉ có dạng thiên tài đạo thuật như Tả Quang Liệt mới có thể dễ dàng sáng tạo ra các loại công pháp cường đại, dùng tính độc nhất cùng tính sáng tạo của nó để đẩy Diễn Đạo Đài đến tầng mười tám mà thôi.
Hoặc như Tả Quang Thù thì tốc độ nhảy lên của Diễn Đạo Đài cũng vô cùng nhanh chóng.
Dạng ít sáng tạo đạo thuật như Khương Vọng cũng chỉ có thể dựa vào việc đoạt được công pháp mang đi dâng hiến.
Đương nhiên, trải qua nhiều năm phát triển nhanh chóng, hiệu quả hiện tại của Diễn Đạo Đài chắc chắn hơn han thời của Tả Quang Liệt. Có lẽ, độ khó để nâng cấp Diễn Đạo Đài cũng sẽ thay đổi. Thái Hư Huyễn Cảnh vốn vẫn luôn đang không ngừng biến hóa. Vị Thái Hư tổ sư sáng tạo nên Thái Hư Huyễn Cảnh kia vốn là một người tôn sùng sự biến hóa.
Tịnh Lễ quấn người trong chăn, nằm ngửa ở trên giường, thỏa mãn nhếch miệng: "Thật hạnh phúc..." Sư đệ đối xử với y rất tốt, còn đặc biệt mời một đầu bếp chuyên nấu món chay cho y, mỗi ngày deu chế biến nhiều món ngon đa dạng. Chờ lúc nào đó dẫn cả sư phụ đến đây thì càng tốt... Có điều, sư phụ không thích những thứ tục khí này, cũng không biết có quen được hay không.
Khương Vọng tập trung xâm nhập tinh lâu. Cổ pháp huyền cấu tinh đô, đã thể hiện giá trị của nó ở Thái Hư Huyễn Cảnh, vậy nên hắn cũng có thể yên tâm tu luyện.
Cái gọi là "Huyền cấu tỉnh đồ”, trọng điểm ở một chữ "Huyền" là việc xây dựng mối quan hệ giữa chúng diệu chi môn và tỉnh khung vũ trụ.
Cách quan sát của Long Hoàng Thượng Cổ là Nguyên Hồng thị với quỹ trụ chắc chắn khác với phàm phu tục tử. Từ Thời đại Thượng Cổ cho tới bây giờ, việc tu hành đã được cách tân không biết bao nhiêu lần, hơn nữa Nhân Long lại khác nhau. Sau khi suy nghĩ một khoảng thời gian, lặp đi lặp lại việc phá đi rồi xây lại, Khương Vọng mới bắt đầu lần "huyền cấu" đầu tiên của mình.
Vì để tránh cho bị lão Long âm thầm lừa dối hoặc quấy nhiễu, toàn bộ quá trình tu luyện cổ pháp Huyền Cấu Tỉnh Đồ, Khương Vọng đều chỉ suy nghĩ một mình, chưa từng hỏi nhiều một câu cũng không tiết lộ tiến triển cho lão Long biết.
Sở đĩ nói phương pháp huyền cấu tỉnh đồ này có thể giúp tu hành giả không còn lạc đường trong vũ trụ, bởi vì ý nghĩa trọng tâm của nó là ở việc sáng tạo ra một tinh đồ huyền bí chỉ thuộc riêng về tu hành giả, sau đó tạo dựng "chúng diệu chi môn" kết nối tu hành giả với vũ trụ.
Khi đã tạo ra được tỉnh đồ huyền bí, chúng diệu chi môn cũng có thể đứng yên thì tương đương với việc đã tạo ra một điểm đậu vĩnh hằng trong tỉnh khung cổ xưa - nhìn từ góc độ này, ý nghĩa của nó cũng khá tương đồng với tỉnh quang thánh lâu hiện tịa.
Nhưng ý nghĩa của phương pháp huyền cấu tỉnh đồ hơn ở chỗ, tu hành giả có thể tùy thời tùy lúc đặt chân vào tinh đồ huyền bí của bản thân mình, đẩy chúng diệu chi môn kết nối với vũ trụ ra, để bắt giữ một vị trí nào đó trong tỉnh khung mênh mông.
Khương Vọng lấy Bắc Đẩu làm cơ sở, hoàn thành tỉnh đồ huyền bí của riêng mình, đang tạo dựng chúng diệu chi môn kết nối với vũ trụ của bản thân, dồng thời câu được câu không ứng phó với Sâm Hải lão Long, bổ sung thêm hiểu biết về Long tộc.
"Tiểu hữu, ngươi rất giống ta lúc còn trẻ. Nhớ năm đó, lúc ta còn trẻ, ta cũng là kẻ oai hùng một cõi, phóng túng bốn phương, khiến không ít Long nữ cảm mến 一一"
"Vậy thì chúng ta không giống nhau lắm. Trước kia, lúc ta cùng Tiểu Ngũ nhà ta ra ngoài, thường không có cô nương nào để ý tới ta."
"Đó là vì ngươi không biết dùng phương pháp"
"Phương pháp gì?"
"Ngươi đã từng tu hành mị thuật nghiêm túc nào chưa?"
"Mi thuật?" Khương Vọng vừa vẽ môn văn, vừa kinh ngạc hỏi: "Nam tử cũng có mị thuật?"
"Đương nhiên" Lão Long như đang kể chuyện xưa: "Bằng không ngươi cho rằng lúc trước sao ta câu —— quen biết được với Hoàng cô lão ni của Thiên Phật Tự"
Hóa ra tên này là thông qua việc câu dẫn một vị Hoàng cô lão ni nào đó, để trộm cắp Thiên Phật Bảo cụ... Có thể thấy được, tên này quả thực am hiểu nam tử hoặc là công long mị thuật?" Khương Vọng cảm thấy chán ghét: "Có thể bị ngươi gọi là lão ni, vậy thì chắc là rất già..."
"Ngươi còn trẻ, ngươi không hiểu” Lão Long ý vị thâm trường nói.
"Ta cũng không định hiểu" Khương Vọng thuận miệng nói, tiếp tục khắc môn văn. "Ha ha ha" Lão Long như một trưởng bối không đứng đắn đang cười nhạo đứa trẻ thân thiết nhà mình, rồi lão bỗng nhiên thu lại tiếng cười, thoáng nghiêm túc nói: "Nói đến thì, chúng ta đã biết nhau lâu như vậy, thực ra ta còn chưa nghiêm túc giới thiệu với ngươi lần nào. Ngươi nguyện ý nhớ kỹ tên của ta sao, tiểu hữu?"
Lúc này, bên trong tâm hải, giữa trung tâm của Bắc Đẩu tinh đồ phức tạp, cột cánh cửa cổ xưa sáng chói được khắc ấn dựng lên trong vũ trụ vô ngần.
Giữa cánh cửa, bên trong văn ấn được khắc dựng thành hình bầu dục kia, những ngôi sao đang không ngừng sinh diệt, dạo chơi chư thiên, tuần hoàn theo quỹ tích huyền bí cổ xưa.
Vũ trụ chúng diệu chi môn đến giờ khắc này xem như đã đại công cáo thành.
Trong lòng Khương Vọng không khỏi sinh ra cảm giác thỏa mãn lớn lao, ngữ khí cũng thoải mái hơn đôi chút: "Đương nhiên, ta tưởng rằng ngươi không muốn nói."
Sâm Hải lão Long cười: "Ta tên Ngao Quỳ.' "Ngao Quỳ.." Khương Vọng đọc cái tên này, thuận miệng khen: "Tên rất hay!"
Nhưng chớp mắt sau đó, Vũ Trụ Chúng Diệu Chi Môn đang dựng thẳng trong tâm hải kia bỗng nhiên mở ra, một nguồn lực kêu gọi to lớn không cách nào chống cự được kéo đến như dòng lũ, Khương Vọng còn chưa kịp phản ứng, thì đã giống như một chiếc thuyền lá cô độc, bị cuốn vào trong đó, ngược dòng chảy mà về!