Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3915 - 1391 Chương 3915

1391 Chương 3915 1391 Chương 39151391 Chương 3915

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Đã ba năm kể từ khi Sâm Hải Lão Long bị nhốt vào Ngọc Hành Tinh Lâu.

Ba năm này ông ta vẫn luôn chờ đợi một cơ hội, không có việc gì cũng nhảy ra quấy nhiễu vài câu. Mặc dù chưa từng thành công nhưng cũng đã khiến Khương Vọng quen thuộc với sự tồn tại của ông ta, quen thuộc với sự bất lực của ông ta.

Ba năm ròng rãi

Chịu đựng cái gì thì cũng chịu đựng quen rồi.

Ông ta cũng thành ra bộ dạng không còn lưu luyến gì với cuộc sống.

Từ uy hiếp đến chửi mắng đến hướng dẫn từng bước, rồi lại bày ra dáng vẻ tích cực lên kế hoạch cho cuộc sống của chủ nhà. Điệu bộ dáng vẻ thì đẹp đẽ như vậy, nhưng Khương Vọng lại chỉ đang lên kế hoạch làm sao bắt ông ta làm vật cưỡi, muốn bắt chước Thế Tôn năm xưa, trở thành người thuần rồng đầu tiên ở hiện thế.

Trước khi chân tướng phơi bày, ông ta còn mặt dày mày dạn thảo luận về mị thuật của nam tử, giảng giải bí kíp quyến rũ lão ni cô Thiên Phật Tự của mình.

Thằng nhóc này còn nghe say sưa ngon lành.

Cứ vậy, trong những lần trò chuyện hời hợt bâng quø, lại vô tình nhắc đến “tên thật” Trước đây ông ta chưa từng để lộ tên thật của mình... Ai mà ngờ được đến một cái tên cũng không dùng được?

Cũng không phải gì mà Bàn Ngô thị, Nguyên Hồng thị, Hi Hồn thị! Thật ra tên thật nghe cũng hay lắm.

Những năm ông ta rời biển, không biết bao nhiêu đồng bào Hải tộc mắng chửi ông ta, nguyền rủa ông ta, nhưng cũng không ảnh hưởng øì.

Nhưng sau khi tỉnh đồ hình thành, Vũ Trụ Chúng Diệu Chi Môn mổ ra, cái tên thật này bỗng trở thành một chiếc chìa khóa vĩ đại, mở ra con đường mà ông ta đã chuẩn bị từ rất nhiều năm về trước.

Tại nơi cách bầu trời gần nhất trong hiện thế như Tinh Nguyệt Nguyên, con đường này cũng trở nên rất gần!

Cho dù hôm nay ông ta không nói thì một ngày nào đó Khương Vọng tự đi thăm dò con rồng tranh đạo với Thái Vĩnh tại Hải tộc năm xưa, cũng sẽ biết được cái tên này... Như vậy sẽ tự nhiên hơn.

Tưởng tượng một ngày như vậy, tiểu Khương Vọng trầm tính cẩn trọng, lặng lẽ đi điều tra về những chuyện xưa tích cũ của ông già này, biết được tên thật. Đột nhiên có một ngày hét to lên, muốn dọa ông ta một trận, kết quả...

Chỉ là con đường tu hành của Khương Vọng tiến triển quá nhanh, bầu không khí dạo này lại rất tốt, ông ta không dám, cũng không muốn đợi thêm nữa.

Cái tên này vừa được thốt ra, thân thể được hiển hóa từ thần hồn của Khương Vọng lập tức bị cuốn sâu vào trong Vũ Trụ Chúng Diệu Chi Môn.

Đêm nay, Tinh Nguyệt Nguyên lấp lánh ánh sao, sáng như ban ngày.

Ánh sao rọi xuống Bạch Ngọc Kinh

Thể xác đang ngồi xếp bằng ở tầng cao nhất tửu lâu Bạch Ngọc Kinh của Khương Vọng cũng đột nhiên có ánh sao vờn quanh, thân thể nhoáng lên.

Tịnh Lễ đang nằm trên giường bên cạnh hắn đột nhiên bừng tỉnh từ giấc mơ hạnh phúc, Kim Cương tức khắc hiển hóa, Phật quang sáng rực toàn thân. Hai mắt còn nhập nhèm ngái ngủ, Phạn âm đã tự vang lên. Ngay cả quy nghĩ cũng không kịp đã tức khắc vọt đến bên cạnh Khương Vọng, vươn tay bắt lấy cánh tay hắn... Lại chỉ bắt được một tay đầy ắp ánh sao.

Ánh sao cũng chạm vào hắn ta.

Hắn ta cũng biến mất theo!

Đêm khuya trên Tinh Nguyệt Nguyên thường khiến người ta hoảng hốt, bởi vì màn trời rủ xuống thấp như vậy, tưởng chừng có thể vươn tay hái ngôi sao. Nhưng đối với cường giả thì đây thật sự không phải ảo giác.

Đêm nay có người đẩy Vũ Trụ Chúng Diệu Chi Môn ra, từ nơi này có thể một bước lên trời! Trông một đêm vốn rất bình thường này, không chỉ có mỗi Khương Vọng rời đi, cũng không chỉ có mỗi Toàn Lễ rời đi.

Lúc phòng ngủ của bọn họ xảy ra biến cố, người đầu tiên phát hiện ra sự bất thường chính là Hí Mệnh - cao thủ Mặc gia ở cùng một tầng với hắn.

Khương Vọng sắp xếp cho hắn ta ở tầng mười hai, vốn là để hắn và Tịnh Lễ tiện be giám sát, ngăn chặn được nguy hiểm. Đương nhiên Hí Mệnh cũng cảm nhận được sự cảnh giác ma Khương Vọng dành cho mình.

Khi sát vách truyền đến dao động tỉnh lực mạnh mẽ như vậy, phản ứng đầu tiên của hắn ta là... Vì Chúc Duy Ngã và Hoàng Kim Mặc, Khương Vọng muốn ra tay với mình! Câu hỏi đầu tiên hiện lên trong đầu hắn ta là: Làm như vậy có ý nghĩa gì ngoài tự tìm đường chết? Sau đó là lập tức phản đòn.

Hắn ta cường đại như vậy, dám ở lại trong tưu lâu Bạch Ngọc Kinh, hơn nữa thời điểm còn là sau khi Khương Vọng tỏ rõ thái độ không thể nói rõ chuyện của Chúc Duy Ngã và Hoàng Kim Mặc, hắn ta vẫn chịu đựng ở lại hết một đêm cuối cùng...đương nhiên hắn ta chẳng có gì phải e sợ.

Hắn ta không truy tìm động cơ của Khương Vọng, chỉ muốn cho Khương Vọng một bài học.

Lấy ánh sao làm trận, chắc hẳn ngoài lâu lúc này đều là chết chóc.

Hắn ta dứt khoát ngược dòng mà đi.

Một tay kết ấn lôi ra một chiếc nỏ từ trong hư không, quanh thân nháy mắt đã được bọc kín giáp trụ, toàn thân bốc lên ngọn lửa xanh thẳm, quyết tiến không lùi, xông vào căn phòng của Khương Vọng...

Đụng vào ánh sao rực rối Như đá rơi xuống biển, không thấy tăm hơi. Đây là kiểu bẫy gì thế?

Tỉnh lực mênh mông đột ngột xộc vào, quấy nhiễu mộng đẹp của không chỉ một người. Liên Ngọc Thiền cũng đang ở tầng mười hai lập tức nhảy lên một cái, song kiếm nơi tay, bước chân không một tiếng động. Nhoáng cái đã xông vào phòng của Khương Vọng, thân như tia chớp rơi vào biển sáng.

Lại không hề nhìn thấy Khương Vọng, chỉ thấy trong biển sao vô tận, một cánh cửa cổ xưa mà huyền bí đứng sừng sững.

Nàng muối lùi lại, muốn quan sát nhiều hơn, tùy ơ ứng biến, nhưng thân thể đã không nghe điều khiển, bị ánh sao cuốn đi, mo mịt lao vào trong cánh cửa. Trên lầu long trời lở đất, đương nhiên hai vị thiên kiêu dưới lầu không thể không phát giác.

Bạch Ngọc Hà phát hiện động tĩnh trên lâu sớm hơn, nhưng Lâm Tiện đã mất khống chế xông vào phòng của Khương Vọng trước... Cũng biến mất trong biển sao trước.

Bạch Ngọc Hà mang theo một thân kiếm khí theo sát phía sau, muốn chống lại ánh sao ập vào mặt, tìm kiếm Khương Vọng trong tỉnh hà, nhưng lại bị tỉnh quang quét sạch.

Tinh quang mênh mông vô tận gần như lấp đây tửu lâu Bạch Ngọc Kinh.

Từ tầng cao nhất lao thẳng xuống tầng dưới chót, rồi lại cuốn về tang cao nhấy. Loe lên một cái, sau đó biến mất.

Đêm nay Tinh Nguyệt Nguyên gió yên biển lặng. Đêm nay tửu lâu Bạch Ngọc Kinh tịch mịch không người.

Phòng bếp ở hậu viện còn đang hâm cháo, nấu canh, vang lên ùng ục mấy tiếng.

Di dân Hạ quốc - Hàn Thiệu tạm thời còn chưa nghĩ ra nên đi đâu, làm cái gì, vẫn đang ăn nhờ ở đậu suốt mấy ngày nay, còn đang rúc trong kho củi, ngủ say sưa...
Bình Luận (0)
Comment