1241 Chương 3917
1241 Chương 39171241 Chương 3917
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lão long Ngao Quỳ chửi âm lên, mắt rồng vàng rực lạnh lùng tàn khốc.
Ông ta thực sự không có cách nào phá vỡ cấm chế mà Quan Diễn để lại.
Lừa Khương Vọng tới đây cũng là lợi dụng sức mạnh của Khương Vọng.
Pháp thuật Tỉnh Đồ Huyền Cấu kia thực sự không có vấn đề, tất cả công pháp mà ông ta truyền cho Khương Vọng đều là thật, không chửa lại bất cứ thủ đoạn nào. Trong mấy năm qua, mỗi một lần vụng về biểu diễn, âm mưu bị bóc trần, lời dối trá bị lờm ngơ, tất cả chỉ là làm nên, chính là để khiến Khương Vọng trẻ người non dạ tự cho rằng mình đã thành công tiếp cận ông ta. Chỉ vì thời khắc mấu chốt như đêm nay, có thể đối thoại một cách thoải mái tự nhiên đến vậy.
Ba năm tính là gì?
Chỉ cần điều kiện cho phép, ông ta cũng không ngại bày bố năm trăm năm.
Đương nhiên là ông ta không có cách nào chống lại cấm chế của Quan Diễn, trong hoàn cảnh như Ngọc Hành Tinh Lâu, Khương Vọng lại dan dần trưởng thành và có được thực lực như hôm nay, quả thực có thể giết chết ông ta.
Nhưng nơi này không phải hiện thế.
Không phải Ngọc Hành.
Nơi ông ta khổ tâm bày tính hòng lừa Khương Vọng di tới là đường lui mà ông ta chuẩn bị cho mình từ rất nhiều năm về trước. Là nơi dựa vào bảo vật Thiên Phật bị phong ấn kia mà tồn tại, Vũ Trụ Chúng Diệu Chi Môn của ông ta ngay tại nơi này! “Tiểu hữu, chỗ quen biết, cần gì phải tuyệt tình như vậy. Chi bằng buông tha cho nhau, trời cao biển rộng mặc sức bay nhảy!”
Lão long Ngao Quỳ liên tục gầm thét, lại không cách nào ngăn cản thân rồng đang dân dân tan biến, máu thịt bong ra từng mảng trong nhà tù.
Phòng giam này có bố trí của Quan Diễn tiền bối, Khương Vọng có thể đi vào, sát chiêu có thể đi vào, chỉ có lão long là không thể ra vào.
Khương Vọng chỉ chăm chăm giết chóc: “Chỗ quen biết, ở chung nhiều năm, thực sự không nõ để ngươi đi, không bằng ở lại bầu bạn với tiểu hữu của ngươi!”
Điều khiển xiểng xích quân thân, không ngừng chém giết thân rồng, giết đến vảy vàng tung bay, lão long kêu gao không ngớt. Kiếm khí kinh khủng được bổ sung tỉnh lực hòa lẫn với Thiên Ý Chi Sát Bất Chu Phong, với tư thái cực kỳ sắc bén, gần như lấp đầy mỗi một ngóc ngách trong phòng giam. Trong quá trình thân rồng tan biến, đôi mắt rồng vàng rực của Ngao Quy hiện lên một hình bóng nào đó, càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng sinh động...
Một con rồng nhỏ vàng óng ánh không biết từ đâu xuất hiện, dần dân hiển hóa đây đủ. Lão long Ngao Quỳ ngửa mặt lên trời thét dài: “Lấy tên thật của ta gọi Long Môn, lấy Long Môn gọi thân ta! Ai ngờ hôm nay, mộng về ngày cũ!”
Lúc này tỉnh quang giống như thủy triều, càn quét chân thân của Khương Vọng, xuyên qua Vũ Trụ Chúng Diệu Chi Môn của Khương Vọng, cuộn trào trong vũ trụ mênh mông.
Trong Bỉ Ngạn xa xôi, một Vũ Trụ Chúng Diệu Chi Môn khác đứng sừng sững, càng ngày càng rõ ràng.
Cổ xưa, hoa lệ, mang theo sự cao quý và uy nghiêm của long hành viễn cổ.
Hai chữ “Ngao Quỳ'” lấp lánh ánh vàng ấn lên đó, mở cánh cửa ra.
Ánh sao như một chiếc cầu vồng, nối liền hai cánh cổng.
Lão long bị cầm tù trong thạch thất dưới Ngọc Hành Tinh Lâu, kim long nhỏ bé trong mắt rồng đột nhiên nhảy lên một cái, bơi ra khỏi mắt rồng như lao vào biển lớn...
Với tư thái vô cùng tự do, nhẹ nhàng linh hoạt bay ra khỏi thạch tháp bẩy tầng màu xanh, lao vào trong cánh cổng huyền bí rực TỐ Sao trỜi.
Kim thiền đã thoát xác, thân rồng nhập Long Môn!
Thất tên này muốn chạy, Khương Vọng lập tức sử dụng tuyệt chiêu...
Hắn đột nhiên kích hoạt Ngọc Hành Tinh Lâu, dùng tỉnh lực cuồn cuộn phát ra lời kêu gọi với Ngọc Hằng Chủ Tỉnh vĩnh hằng sáng chói trong vũ trụ kia.
“Keng..."
Như có mộc chùy gõ bát đồng.
Trong tiếng vang huyền diệu mà ngân dài, thất tinh tối dân.
Trong vũ trụ mênh mông sâu thắm, không biết làm sao lại nổi lên ảo ảnh một chiếc bát đồng, nhẹ nhàng úp xuống...
Biển tỉnh quang mênh mông, đều tụ lại trong một chiếc bát.
Cái bát này thật bất phàm.
Mặc dù nó có về ngoài đơn giản, thoạt nhìn chỉ giống như một cái bát bằng đồng trơn láng bình thường mà các tăng lữ thường cầm đi để khất thực. Nhưng nếu nhìn kỹ vào kết cấu và hoa văn của nó, có thể thấy từng nét từng nét chữ phạn nhỏ bé , nó như rồng lượn cửu thiên, đưa mây gọi mưa, ẩn chứa sự ảo diệu đến vô cùng.
Chữ phạn giống như chữ của Tê quốc hay chữ của Sở quốc, cũng giống như tuyệt đại đa số các chữ viết được lưu hành rộng rãi trên thế giới khác, tất cả đều có sau khi Thương Hiệt tạo ra chữ cái, khiến cho những người chưa đạt đến trình độ tu hành cũng có thể thuật đạo.
Mặc dù nó do chính Thế Tôn tự tay làm ra, nhưng nó không có thần thông, bản thân cũng không phải sự tồn tại có uy năng gì. Nhưng những chữ viết trên bát khất thực này lại vô cùng sống động, tựa như đã sinh ra linh tính.
Ngay cả những người không biết một chút tiếng phạn nào, cũng có thể hiểu được ý nghĩa thực sự của no 一一
Từng chữ phạn nhỏ bé tạo thành hoa văn cho chiếc bát đồng, lại khắc thành một chương kinh văn. Trên đó viết: 《 Phật nói giai không giai tịch pháp diệt kinh ) .
Bỗng nhiên nhìn thấy kinh văn, mà từng chữ từng chữ lại như gõ vào bát đồng, tạo thành thiện âm vang bên tai.
Tiếng bát vang vọng lên cả vạn vạn năm, thậm chí đến cả tận cùng của thời đại mạt pháp!
“Thế Tôn nghe thấy liền rơi lệ.
Thế Tôn nhìn thấy liền im lặng.
Thế Tôn biết vậy liền tịch hóa.
Đạt được điều này, ngô vi thử chứng.
Trong kiếp nạn thời kỳ mạt pháp, rắn chuột sung sướng hưởng thụ, cỏ hoang lan tràn trong chùa miếu. Ma quỷ mặc áo cà sa, Thánh Phật gào thét điên cuồng. Sau khi Bồ Đề chết, tri thức bị che mờ, linh pháp bị thất lạc. Chúng sinh hoàn toàn sa đọa, thien âm vĩnh viễn lặng im.
Khi đó mới biết nghiệp của hôm nay, sẽ kết thành quả của ngày mai.
Vĩnh kiếp bất diệt là lời nói suông, vì vậy ta nghe cũng nghe ta!”