Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3943 - 1258 Chương 3944

1258 Chương 3944 1258 Chương 39441258 Chương 3944

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Tại phủ tướng quân của Khánh Hỏa Nguyên Thân, bên ngoài căn phòng nơi ba người Hí Mệnh, Bạch Ngọc Hà và Liên Ngọc Thiển đang giải mã Thần Văn Sáng Thế, một bóng người lén la lén lút, ngập ngừng tiến lại gần.

“Tiểu Bạch, Tiểu Bạch..” Hắn ta rón ra rón rén truyền âm.

Bạch Ngọc Hà đặt sách trong tay xuống, đẩy cửa đi ra ngoài, có chút nghi hoặc: “Tiểu thánh tăng xảy ra chuyện gì vậy?”

“Suyt!” Tịnh Lễ vội vàng ra hiệu cho hắn ta im lặng.

Nhìn quanh một hồi, hắn ta kéo Bạch Ngọc Hà vào góc, mới thần bí nói: “Ta hỏi ngươi một việc.”

Bạch Ngọc Hà chỉnh lại vạt áo: “Mời hồi” “Chính là cái chuyện truyền bá tín ngưỡng Tam Bảo Sơn ấy, làm sao để truyền bá vậy?” Tịnh Lễ nhăn nhó đau khổ: “Ta có nói thế nào bọn họ cũng không nghe”

Kể từ khi Bạch Ngọc Hà khuyến khích hắn ta bắt đầu sự nghiệp khai quang ở tau lâu và lấp đây túi tiền của mình, Bạch Ngọc Hà cái tên này đã trở thành một người đa mưu túc trí ở trong lòng hắn ta. Bàn về trí thông minh thì chỉ xếp sau đúng sư đệ Tịnh Thâm mà thôi.

Hắn ta đã thành tâm thề rằng sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà sư đệ giao phó, đương nhiên không thể không biết xấu hổ mà đi hỏi sư đệ được, nên hắn ta mới tới hỏi Bạch chưởng quỹ.

“Ngươi nói như thế nào vậy?” Bạch Ngọc Hà “Thì ta cứ nói thẳng” Tịnh Lễ nói: “Tam Bảo Sơn là Phật môn chính thống, là đích truyền của Thế Tôn. Sư phụ ta là phương trượng đời kế tiếp của Huyền Không Tự, ta là đời kế kế tiếp, sư đệ ta là đời kế kế kế tiếp, hay ta là đời kế kế kế tiếp cũng được. Quy y theo chúng ta, chắc chắn không sai"

Bạch Ngọc Hà im lặng trong chốc lát, rồi nói: “Ta hỏi tiểu thánh tăng một vấn đề nhé —— không nói đến Phù Lục, có nhiều người tin Phật ở hiện thế không?”

“Rất nhiều a, khắp nơi đều có” Tịnh Lễ nói như chuyện đương nhiên: “Ta đã điều tra các vùng lân cận Huyền Không Tự rồi, mười người thì mười người đều tin Phật”

*,Tiểu thánh tăng đúng là cẩn trọng!” “Đừng nói mấy cái này nữa, đợi lát nữa là sư đệ về rồi. Ngươi mau dạy ta xem ta nên làm thế nào đi”

“Chuyện này thật ra cũng khá đơn giản!” Bạch Ngọc Hà ung dung cười một tiếng: “Tiểu thánh tăng, điều quan trọng nhất trong tu tập Phật pháp là øì2”

“Không biết”

“Không biết?”

“Ta tu Phật của ta, ta không quan tâm giảng cái gì, ta cũng không quan tâm cái gì là quan trọng nhất” Những lời của Tịnh Lễ vừa thốt ra có thể gọi là cuồng vọng, nhưng biểu tình lại cực kỳ bình thường, ánh mắt trong suốt, hoàn toàn không nhìn ra nửa điểm cuồng ý.

Vì thế Bạch Ngọc Hà biết, hắn ta không 'cuồng; hắn ta là 'thật.

Lời thật tự có Phật tâm!

Bạch Ngọc Hà từ bỏ việc hướng dẫn từng bước một, quyết định trực tiếp đưa ra giải pháp: “Vậy giả thiết là 'nhâần qua đi, ngươi có thể tạo ra một vỏ bọc Nhân Quả Đồ Đằng, tự xưng là Nhân Quả Vu Chúc, rồi đưa chút bột gạo trứng gà gì đó, kiểu gì cũng thu hút được người tin tưởng thờ phụng”

“Còn gì nữa không?”

“Cái này là đủ rồi”

Tịnh Lễ không hiểu lắm, nhưng cũng không nghỉ ngờ gì, 'Ô' một tiếng, liên muốn đi thực hành.

Đúng lúc này Khương Vọng mang theo Tật Hỏa Dục Tú đáp xuống.

Vừa hạ xuống đất đã nói: “Tiểu thánh tăng trước đừng vội ra cửa, đi cùng ta tới núi Thánh Thú một lần đi!”

Cửa phòng phòng trong mở ra, Hí Mệnh chắp tay, Liên Ngọc Thiền treo kiếm, cùng nhau bước ra ngoài, chuẩn bị day đủ để chiến đấu.

Ngọn núi quan trọng nhất của thế giới Phù Lục, liên quan đến nguồn gốc của loài người trên thế giới Phù Lục, cũng là khởi đầu cho một nghìn năm biến đổi mạnh mẽ. Ngao Quỳ rất có thể đang trốn ở đó!

Tịnh Lễ hòa thượng cảm thấy xấu hổ như đi trộm gà mái nhà nông bị người ta bắt tại trận, y đứng sững ở đó, lên tiếng nói với Bạch Ngọc Hà: "Ma lý Ma Lý Hống, như thị ngã phật, được rồi, hôm nay nói tới đây thôi." Sau đó mới mừng rõ quay đầu: "Sư đệ, ngươi về rồi à? Thánh Thú Sơn đúng không, ta đi với ngươi."

Khương Vọng một đường bay nhanh, trải rộng nhãn thức nhĩ thức đến cực hạn, kỳ thực đã sớm nghe được đoạn đối thoại giữa Tịnh Lễ cùng Bạch Ngọc Hà, hắn cố ý chậm tốc độ lại, chờ bọn họ nói xong mới trở về. Vậy nên, lúc này hắn cũng không vạch trần, chỉ hạ lệnh: "Ngọc Thiền ở lại, giám sát bọn họ tiếp tục thu thập manh mối thuận tiện chăm sóc Dục Tú. Những người khác thì đi theo ta"

Liên Ngọc Thiền vuốt đôi song kiếm đang bị sát ý kích động, nhận lấy chỗ tay nắm của cỗ xe lăn Tật Hỏa Dục Tú đang ngôi.

Cả đoàn người không ai nói thêm lời nào, nhanh chóng bay đến Thánh Thú Sơn theo Khương Vọng.

Từ khi đến thế giới Phù Lục tới giờ, Khương Vọng cứ luôn chạy tới chạy lui gần như chưa từng dừng lại, ngay cả việc nghị sự cũng là diễn ra trên đường.

"Tên đốn củi kia đâu rồi?" Hí Mệnh thi triển đôi cánh sắt, vừa bay lượn trên không, vừa thuận miệng hỏi thăm.

"Đi làm việc khác rồi. Thánh Thú Sơn không cần đến hắn" Khương Vọng đáp.

Tịnh Lễ cùng Khương Vọng sóng vai mà đi, Bạch Ngọc Hà âm thâm dùng sức, tăng nhanh tốc độ hơn một chút, đi đến bên cạnh, để mặc cho tóc trán tung bay, dùng ngữ khí bình thản nói: "Sao Đông gia lại phái Lâm Tiện đi làm chuyện khác, để Liên Ngọc Thiên trông trẻ nhỏ, chỉ mang mình ta đi Thánh Thú Sơn?"

Tư thái của hắn ta cực kỳ tùy ý nhưng khóe miệng đang nhếch lên kia vẫn đủ để chứng minh tâm tình hắn ta bây giờ đang rất vưi Về,

Nghĩ lại mà xem, hắn ta, Lâm Tiện, Liên Ngọc Thiền cùng làm công ở trên Bạch Ngọc Kinh, cùng có tu vi dừng bước trước thiên nhân cách, đêu là thiên kiêu một nước. Vậy mà Đông gia chỉ dẫn theo có mình hắn ta đến Thánh Thú Sơn, điều này còn chưa đủ để nói rõ vấn để sao? Chưa cần nhắc đến việc có tín nhiệm hay không, chỉ xét mỗi vị trí trong lòng Đông gia thôi, thì Bạch Ngọc Hà hắn ta cũng là người ưu tú nhất rồi!

"À" Khương Vọng thuận miệng nói: "Ngươi ở lại nơi đó quá nguy hiểm” Bạch Ngọc Hà không vui hồi: "Ta thì có nguy hiểm gï?"

Khương Vọng nói: "Ta lo lắng cho bọn họ thôi"
Bình Luận (0)
Comment