Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3961 - Chương 3962

1282 Chương 3962

1282 Chương 3962

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

"Hắn ta đi rồi sao?"

Bên trong Hỏa từ đường, có thanh âm vang lên.

"Hình như là đi rồi"

Nơi phát ra thanh âm là một gian phòng hẻo lánh chếch bên trong Hỏa từ đường.

Mấy chiến sĩ đang thủ ở đây chính là thông qua những lỗ châu cực sâu được bố trí ẩn mật quan sát tình huống bên ngoài Hỏa từ đường —— Khi xây dựng kiến trúc này, bọn họ cũng đã cân nhắc đến việc sử dụng nó như một thành lũy quân sự, dù rằng, đa số thời gian nó chỉ thuộc về Vu chúc.

"Người này cũng ngang ngược quá rồi!" Một giọng nói bất bình vang lên: "Chúng ta không ra thì xem chúng ta là địch? Rốt cuộc là ai phải chịu khổ chịu họa? Hắn ta ước øì Tật Hỏa Bộ chúng ta chết hết hay sao?" "Có gì mà ngạc nhiên chứ" Một giọng nói thứ hai vang lên: "Nhân tộc ở hiện thế vốn ngang ngược, thuận thì sống mà nghịch thì chết, đã bao giờ xem chúng ta là con người? Hiện thế hoành ép hết thảy, chư thiên vạn tộc đều là sâu kiến, mới là tiếng lòng của bọn họ. Người đến từ trời xanh chó má øì chứ, đáng lẽ tới một kẻ phải giết một kẻ!"

Một thanh âm thứ ba lên tiếng: "Cũng chưa chắc là ngang ngược. Ta thấy người này hình như đang thăm dò gì đó, hắn ta muốn thông qua phản ứng của chúng ta để tìm ra đáp án"

Lại có vài tiếng mắng chửi vang lên.

Thanh âm đầu tiên lại hỏi: "Đám xích thi ở bên ngoài kia... Có phải là Khôi Thi Pháp của Nguyên Thổ Bộ không?"

"Cái gì mà Khôi Thi Pháp của Nguyên Thổ Bộ!" Thanh âm thứ hai khinh thường nói: "Còn không phải là truyền đến từ thiên ngoại hay sao, là tên Phương Sùng kia trao đổi với bọn họ”

"Có lẽ không phải" Vẫn là thanh âm thứ ba giải thích: "Khôi Thi Pháp của Nguyên Thổ Bộ ta đã từng thấy qua rồi, những khôi thi kia đều rất yếu, còn lâu mới có biểu hiện như thế"

"Dù không giống nhau thì cũng đều là đến từ hiện thế" Thanh âm thứ hai lại càng thêm căm phẫn: "Lúc trước Khương Vô Tà nói dễ nghe bao nhiêu... Thế nhưng có sự giúp đỡ nào hữu dụng cho chúng ta không? Sinh Tử Kỳ thua, đồ đằng thì mang đi nhưng ngay cả một cái rắm cũng không để lại! Đám người đến từ hiện thế này đều là cùng một giuộc, chẳng có kẻ nào là tốt, tên khốn 一一" Một tiếng "bốp" vang lên, vừa lúc dừng lại lời thóa mạ của hắn ta: "Nói huyên thuyên cái øì ở đây, lo trông giữ cho tốt đi!"

Bên ngoài gian phòng, Tật Hỏa Ngọc Linh một thân trường bào hoa lệ, đầu đội xích quan vừa lúc bước qua.

Nàng ta nghiêm mặt, bước chân nhẹ nhàng, giống như không nghe được gì, hoặc là không quan tâm gì đến những thứ này. Nhưng chiếc ngọc giác mà nàng ta đang nắm trong tay lại càng lúc càng bị siết chặt. Móng tay dài vạch qua da bàn tay, cắt ra từng đường máu.

Nàng ta là vương của Tật Hỏa Bộ, gánh vác tương lai của đại tộc trăm vạn người này, thế nhưng bây giờ, tương lai đã không còn, tộc nhân tàn lui chỉ còn có bấy nhiêu, Tat Hỏa Bộ đã có thể tuyên bố bị xóa tên! Dù cho các chiến sĩ còn để ý đến uy vọng ngày xưa nên không nói rõ, mà giờ họ có chỉ thẳng mặt mắng nàng ta, thì cũng là điều dễ hiểu. Nàng ta quả thực đã làm hết những gì mình có thể làm, tên Ma Long kia cũng quả thực quá mức xảo trá cũng quá mạnh, Tật Hỏa Bộ vốn không có sức phản kháng lại nhưng thân là tộc trưởng, vô năng tức là đại tội! Nhân sinh vì sao lại gian nan như vậy chứ. Nàng ta từng nghĩ rằng có thể dựa vào sự cố gắng của bản thân để cải biến nhân sinh, một đường minh tranh ám đấu mới giành được vị trí này. Thế nhưng, ngoài cường quyền còn có cường quyền hơn, một đầu ngón tay đè xuống, với nàng ta vẫn chẳng khác nào núi nghiêng!

Đây là chuyện đau khổ đến cỡ nào.

Cũng làm nàng ta tỉnh táo đến cỡ nào.

Thế nhưng bên trong sự đau đớn đầy tỉnh táo này, đôi mắt đẹp của nàng ta vẫn chưa tắt sự chờ mong...

Khương lang, chàng sẽ đến chứ?

Khương lang, chàng còn nhớ ước định khi đó không?

“Khương lang ~”

Tại Đông Vực ở hiện thế, trong thành Lâm Tri, một mỹ nhân kiều diễm như hoa như ngọc đang dùng ngón tay ngọc lột vỏ nho, đưa vào miệng một người nam tử mặc y phục mỏng bạc đang nằm ngửa trên ghế dài. Bệnh cạnh lại có một vị tú nữ thanh thuần khác, tay cầm rượu, ngoan ngoãn ngồi đó. Cách đó không xa đặt một giá đèn làm bằng ngọc san hô, ánh sáng vừa phải, chiếu cho cả viện tử đều tràn ngập màu sắc ấm áp. Người nam tử nằm trên ghế dài âm nhu tuấn mỹ, thần thái lười biếng ăn một quả nho, lại nhấp một ngụm rượu.

“Nho có ngon không?” Mỹ nhân kiều diễm như hoa cất tiếng hỏi.

Cung chủ cung Dưỡng Tâm, người cứ mười ngày phải nghỉ ngơi năm ngày, trong thời gian nghỉ ngơi tuyệt đối không bao giờ đụng tới chuyện chính sự, khác nhau một trời một vực với vị huynh trưởng thái tử chăm chỉ cần mẫn, cẩn thận de đặt kia.

Hắn ta mỉm cười rũ mắt nhìn xuống, tâm mắt nhìn vào nơi thâm sâu nào đó, có chút cảm khái nói: “Đương nhiên là mỹ vị nhân gian.

“Đáng ghét! Ngài đang nhìn chỗ nào đó!” Ngoài miệng nói đáng ghét, nhưng thân thể lại nghiêng về phía trước một chút.

Dưới đèn ngắm mỹ nhân, mọi thứ đều vừa vặn, đúng là thời điểm thích hợp để phát sinh cái gì đó. Nhưng Khương Vô Tà lại đột nhiên ngồi dậy.

Khương Vô Tà ngồi dậy và Khương Vô Tà nằm xuống dường như là hai người hoàn toàn khác biệt.

Y phục mỏng manh vẫn tùy ý buông xuống, đường nét cơ thể lộ ra rõ ràng, sắc đỏ say sưa vẫn chưa tan biến trên gương mặt... nhưng lúc này không còn để lộ ra vẻ phóng đãng, mà lại quý khí mười phần, không giận mà uy.

Cho dù là mỹ nhân quyến rũ đang cố gắng lấy lòng hay là vị tú nữ thanh thuần liếc mắt đưa tình, lúc này đều giữ im lặng, tuyệt đối không quấy nhiễu dòng suy tính của hắn ta.

Hắn ta cũng không suy tính gì cả.

Chỉ nhàn nhạt cười một tiếng: “Xem ra ta không thể chờ đợi được nữa”

Hắn ta lần lượt đưa hai tay ra nắm lấy tay của hai vị mỹ nhân: “Khoảng thời gian được ở bên các nàng thật sự khó quên”

Mỹ nhân kiều diễm chủ động hiến dâng bờ môi thơm, hôn lên đôi môi và cổ của hắn ta, thì thâm bên tai hắn ta: “Khương lang, vì ngài, ta nguyện ý làm bất cứ điều gì...”

Bình Luận (0)
Comment