Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3972 - Chương 3973

Chương 3973 Chương 3973Chương 3973

1332 chữ

Chương 3973

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Lâm Xuyên tiên sinh!” Khánh Vương bước ra từ đội quân, từ xa đã bắt đầu bày tỏ lòng trung: “Biến hóa bên núi Thánh Thú mới vừa xảy ra ta đã lập tức triệu tập thiên hạ, đích thân dẫn quân tới đây tiếp ứng! Hai mươi vạn đại quân này, tính cả bản vương, mặc người sai khiến! Chỉ cần có thể giết chết ma long, cứu vớt thế giới, Nhân tộc Phù Lục ta không tiếc hy sinh!”

Thảm trạng của Tật Hỏa Bộ khiến người ta hãi hùng khiếp víal

Đệ nhất Hỏa bộ trong quá khứ cứ vậy bị xóa số, tử trạng thê thảm của hơn trăm vạn người, thây xác ngồn ngang khắp chến... Ai từng thấy?

Còn có tình trạng khủng khiếp của những thi thể đẫm máu kia nữa, dưới Phật quang bao phủ trông dữ tợn vô cùng.

Tiếng gầm gừ tham lam vang vọng trên không trung, ác độc chui vào tai mỗi người.

Rất nhiều chiến mã kinh hãi không ngớt, dừng vó không chịu tiến lên, các chiến sĩ dù đã trải qua giết chóc vẫn không nhịn được mà nôn 9e.

Thời khắc này, Khánh Vương đã kiên quyết tỏ rõ lập trường.

Trước thảm trạng này, gã là Vương của thế giới Phù Lục, cho dù thế nào cũng không thể hợp tác với ma long.

Khương Vọng liếc mắt một cái, lập tức thấy được Liên Ngọc Thiền ở giữa đại quân, và cả Tật Hỏa Dục Tú đang ngoan ngoãn ngồi trên xe lăn được Liên Ngọc Thiên dẫn theo.

Đại quân xuất hành, Khánh Hỏa Bộ quả thực đã không còn là nơi an toàn. Ngay cả Khánh Vương cũng rời đi chứ đừng nói đến một vị khách như Liên Ngọc Thiền.

“Chuyện quá khẩn cắp, ta không nói chuyện với Vương thượng nữa.” Khương Vọng vỗ vào cánh tay Khánh Vương, cử chỉ thân cận. Sau đó sải bước trở về quân trận, tiện tay rút roi ngựa của Khánh Vương, vung nó lên không trung, tạo ra âm thanh vang dội!

Tư thái phóng khoáng, động tác gãy gọn, có cảm giác thong dong như thể nắm giữ tat cả trong lòng bàn tay.

Dưới tác dụng của Hàng Ngoại Đạo Kim Cương Lôi Âm, tiếng roi quất vang khắp toàn quân, xua tan bầu không khí kinh khủng kia, khiến những con ngựa còn đang sợ hãi khôi phục bình thường.

Hắn ném roi trở về, nói với Khánh Hỏa Nguyên Thần: “Điều hai đội quân ra, giao cho Liên Ngọc Thiền và Bạch Ngọc Hà. Đội quân còn lại do ngươi chỉ huy, ta chỉ có một yêu cầu duy nhất... Ngày mai trước khi sao Thiên Xu lặn xuống, phải chuyển hết tất cả huyết thi ở đây ra khỏi địa phận bộ tộc Tật Hỏa!”

Nói xong, hắn vẫy tay với Tật Hỏa Dục Tú: “Dục Tú, tới chỗ thúc thúc. Đừng quấy ray Ngọc Thiền tỷ tỷ của ngươi làm việc.”

Liên Ngọc Thiền vô duyên vô cớ nhỏ hơn chủ quán cả một thế hệ, không nhịn được liếc mắt nhìn hắn một cái, nhưng vẫn tự giác đi tiếp nhận đội quân.

Tật Hỏa Dục Tú có bằng lòng gọi một tiếng thúc thúc này hay không, có lẽ vẫn còn chờ thương thảo.

Nhưng hiển nhiên là Khương Vọng không bận tâm nàng ta có bằng lòng hay không.

Nàng ta lẳng lặng liếc nhìn Khương Vọng một cái, cuối cùng đẩy xe lăn chậm rãi tới gần.

Lúc đó trời đã vào tối, thời gian vô cùng gấp gáp. Tiếng roi ngựa của Khương Vọng ở bên này chính là mệnh lệnh tắn công cuối cùng, tất cả mọi người đều lập tức lên nòng. Liên Ngọc Thiền và Bạch Ngọc Hà mỗi người lĩnh một đội quân vạn người, không cần Khương Vọng nói thêm gì, sau khi hiểu được sơ lược về năng lực của binh lính thì lập tức bắt đầu bài binh bế trận, triển khai tiến công không gián đoạn đối với Tật Hỏa Cung.

Hai người đều học binh lược từ nhỏ, xuất thân danh môn, cùng từng rèn luyện trên chiến trường, năng lực dùng binh đều không tầm thường.

Liên Ngọc Thiền dùng binh linh hoạt, phong cách dùng binh của Bạch Ngọc Hà thì dồn dập liền mạch, hai bên liên thủ, thế công như vũ bão, khiến tắm màng vạn linh huyết quang kia không có chút cơ hội nào để nghỉ ngơi.

Hí Mệnh lui ra ngoài, trong lúc củng cố Cám Nguyên Lực cũng phân tích và phá giải sâu hơn một bước về Thiên Đồ Vạn Tuyệt Trận. Khánh Hỏa Nguyên Thần cũng nhanh chóng xác định hình thế của Tật Hỏa tộc, xác định khu vực khác nhau, thi thể từ khu vực nào do người của bộ phận nào xử lý, lộ tuyến quy hoạch như thế nào, thi thể xếp đặt như thế nào... Tát cả được an bài ngay ngắn trật tự.

Dưới sự áp chế của Phạn âm bát kể mọi giá của Tịnh Lễ, tất cả huyết thi đều chao đảo lung lay, không có bao nhiêu năng lực phản kháng, một khi bị kéo ra khỏi phạm vi Thiên Đồ Vạn Tuyệt Trận là lập tức mắt đi sức lực, xụi lơ ngã xuống.

“Lâm Xuyên tiên sinh, ta có một đề nghị, không biết có nên nói hay không...” Khánh Vương nói: “Nếu phải xử lý thi thể, tập trung toàn bộ chất thành một đống rồi cho một mồi lửa thiêu hủy, vậy có phải dễ dàng hơn không, cũng tiết kiệm thời gian hơn mà?”

Khương Vọng không có hơi sức đâu mà giải thích cặn ke với gã, chỉ nói một câu: “Vương thượng, nghề nào cũng có đặc thù, săn rồng là nghề của ta."

“Phải phải, tiên sinh làm việc tự có quy tắc, là bản vương sơ suất.” Thái độ của Khánh Vương rất tốt, lại phát tay ra lệnh: “Vu Chúc ở đâu? Đại chiến ngay trước mắt, mau dùng tế vũ để cổ động sĩ khí!” Trước nay chúc ca tế vũ vẫn luôn là trách nhiệm của Vu Chúc.

Vu Chúc Khánh Hỏa Quan Văn theo quân tới đây lập tức lấy sừng trâu ra, đi tới trước vạn quân đang bận rộn chuyển xác, miệng thì thầm gì đó, bắt đầu lắc lư cái đầu, lay động uyễn chuyển, dáng múa vô cùng đẹp.

Khương Vọng vừa thưởng thức tế vũ vừa bình tĩnh nói: “Mang theo mắy trang Sáng Thế Chi Thư?”

Trong lòng Khánh Vương run lên, hạ giọng nói: “eu mang hết.” “Vương Thượng hẳn phải biết nên sử dụng như thế nào nhỉ?” Khương Vọng hỏi.

Khánh Vương vội nói: “Biết, biết. Ta sẽ giao cả phương pháp sử dụng cho tiên sinh...”

Khương Vọng đưa tay ngăn lại: “Đây là vật của Phù Lục, Vương thượng cứ cầm đi, sử dụng chúng sao cho hiệu quả. Đợi lát nữa ma long chạy ra, mong Vương thượng đừng tiếc sức mình.”

Trên trán Khánh Vương đã lắm tắm mồ hôi lạnh, nhưng lồng ngực đang nện vang ầm ầm: “Lâm Xuyên tiên sinh yên tâm. Chiến đấu vì Phù Lục, ta có thể hy sinh cả tính mạng!”

Trong bầu không khí hùng tráng này, Tật Hỏa Dục Tú đầy xe lăn tới, cuối cùng cũng đi hết một đoạn dài dằng dặc, tới trước mặt Khương Vọng.

Nàng ta ngang đầu nhìn Khương Vọng, như một đứa trẻ chờ được người lớn khen ngợi, giọng điệu hồ hởi: “Lâm Xuyên thúc, ta giúp tỷ tỷ xinh đẹp dịch ra được một trang Sáng Thế Chi Thư!”

Khương Vọng nhìn cô bé, nói bằng giọng bình thản: “Chuyện này nàng ấy đã nói cho ta biết, nói cái gì ta không biết ấy.”
Bình Luận (0)
Comment