Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3971 - Chuong 3972

Chuong 3972 Chuong 3972Chuong 3972

1223 chữ

Chương 3972

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Kể từ khi đến thế giới Phù Lục, ai trong số họ cũng đều chạy đông chạy tây lo việc của mình, cũng chỉ có mình Liên Ngọc Thiền là vẫn luôn ở lại đây, vùi đầu vào đống tài liệu giấy tờ.

Bên trong hành lang dài dằng dằng, chỉ có người giáp sĩ này và Tật Hỏa Dục Tú.

Dĩ nhiên cách một bức tường chính là nơi ở của khách đến từ thanh thiên, chỉ cần hắng giọng một tiếng là người ở gần đó có thể nghe thấy.

Nhưng tất cả bọn họ đều rất bình tĩnh.

Toàn thân giáp sĩ khoác áo giáp, đến cả ngũ quan cũng được che giấu dưới lớp mặt nạ.

Thanh âm truyền ra từ khe hở của tắm mặt nạ, giống như gió lạnh thổi qua: “Tiểu bang hữu, ngươi ngồi một mình ở chỗ này là đang suy nghĩ gì vậy?”

“Ta nhớ mẫu thân.” Tật Hỏa Dục Tú nói.

“Ngươi vẫn còn nhỏ.”Thanh âm của giáp sĩ vang lên.

Tat Hỏa Dục Tú vẫn ngang đầu nhìn ánh nắng đỏ rực ở phía chân trời: “Lúc còn nhỏ ta thường không ngủ được, luôn quấy ray đòi mẫu thân hát cho ta nghe một khúc đồng dao. Khi mẫu thân không có thời gian, sẽ sắp xếp cho vú nuôi hát cho ta nghe. Ta rất thích nghe bài đồng dao đó, nghe xong là có thể ngoan ngoãn ngủ ngon!”

Giáp sĩ nói: “Ngươi bây giờ cũng có thể ngoan ngoãn——"

Tật Hỏa Dục Tú đột nhiên quay đầu lại nhìn hắn ta: “Ngươi biết bài đồng dao đó là gì không?” Nhìn vào chiếc mặt nạ Vu Chúc quỷ quái kia, giáp sĩ bình tĩnh nói: “Là cái gì?”

“Ta hát cho ngươi nghe.”

Tật Hỏa Dục Tú mở miệng liền hat-

“Thỏ trắng nhỏ, trắng cực trắng ~

“Hai tai nhỏ bị xé xuống.

“Thích ăn tim cật thích làm thức ăn ~

“Ánh mắt hồng hồng thật đáng yêu!”

“Vì sao mắt của thỏ trắng nhỏ lại có màu đỏ?”

“Bởi vì cho nó ăn quá nhiều tim cật đó.”

“Vi sao mây ở chân trời lại có màu đỏ?”

“Bởi vì có quá nhiều người chết đó.”

“Ngươi nói, nếu có một người cùng ngươi trưởng thành, chăm lo cuộc sống cho ngươi, cho ngươi ở, cho ngươi ăn, cho ngươi uống. Vậy người đó có được tính là mẫu thân của ngươi hay không?”

“Vì sao mẫu thân lại bị đối xử như vậy?”

Mưa đã sớm tạnh.

Hạt mưa trên mái ngói cũng lâu thật lâu mới nhỏ xuống một lần. Trên hành lang dài dằng dặc, Tật Hỏa Dục Tú kết thúc cuộc trò chuyện đơn độc.

Trên hành lang cũng không còn người nào khác.

Nàng ta dùng ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng lau sạch vết máu ở khóe miệng, đeo mặt nạ Vu Chúc lên thật ngay ngắn.

Lúc này cách vách chợt có tiếng động vang lên, Khánh Vương bệ hạ vĩ đại đích thân đến bái phỏng khách từ thanh thiên — Liên Ngọc Thiền. Hình như là đang hỏi “làm sao đây”, “thế nào đây”.

Tỷ tỷ xinh đẹp đang hỏi: “Áy, Dục Tú đâu? Vừa nãy vẫn còn ở đây, ta xem sạch một chút mà con bé đã...”

“O đây.” Nàng ta thì thầm, lại tự gật đầu với chính mình, tay nhỏ đẩy xe lăn, chậm rãi đi sang bên kia.

“Rằm rằm rằm rằm!”

Đại quân đến, móng ngựa đất tựa sắm sét.

Lôi chắn vạn dặm, binh sát thành mây.

Phải nói rằng thế giới Phù Lục mặc dù nhân khẩu đông đảo, tính ra phải có hàng trăm bộ tộc.

Nhưng tính riêng từng bộ tộc thì số binh sĩ có thể tham gia chiến đấu thực sự không nhiều.

Tật Hỏa Bộ nhân khẩu trăm vạn đã là đệ nhất hỏa bộ trong một khoảng thời gian rất dài.

Trăm vạn nhân khẩu nuôi năm vạn quân đội đã xem như dốc hết toàn lực, đây còn là khi thế giới Phù Lục cần chống lại mối nguy từ địa quật, có nhu cầu mãnh liệt đối với quân đội.

So với kiến thức trên chiến trường mà Khương Vọng gặt hái được, liên quân các bộ mà Khánh Vương triệu tập hiển nhiên chẳng đáng là gì.

Người đến hàng vạn, vô bờ vô bến, bày ra một cái là tự nhiên có uy thế.

Nhưng những tướng lĩnh quen thuộc với quân trận thì chỉ cần nhìn một cái là biết ngay thực hư.

Liên quân mà Khánh Vương chỉ huy trông bề ngoài không tệ, quân thế uy nghiêm, đều là chiến sĩ tinh nhuệ các tộc nghe lệnh mà tới. Nhưng cũng chỉ là miễn cưỡng đứng chung một chỗ mà thôi, thực tế là ai giỏi phần mình, thậm chí còn vướng tay vướng chân lẫn nhau, căn bản không được tính là một đội quân hoàn chỉnh.

Có điều ở Phù Lục này, hai mươi vạn quân các bộ mà Khánh Vương khẩn cấp triệu tập đã là lực lượng quân sự hiếm có trong lịch sử. Bởi vì tính đặc thù của Vương Quyền Đồ Đằng, Phù Lục chưa từng tồn tại phản loạn. Tất cả sức mạnh đồ đằng đều bị áp chế trước Vương Quyền Đồ Đằng, cơ hội phán kháng cũng không có.

Các đời bộ tộc vương quyền tuy có quyền bính thống trị các bộ, nhưng lại ít có cơ hội triệu tập thiên hạ.

Đội quân hơn hai mươi vạn này được chắp vá từ các đại bộ tộc xung quanh Tật Hỏa Bộ, lấy hai vạn chiến sĩ Khánh Hỏa Bộ làm nòng cốt. Trong một khoảng thời gian ngắn mà Khánh Hỏa Nguyên Thần có thể khiến bọn họ bày trận cùng nhau, miễn cưỡng không gây ra hỗn loạn đã xem như có thiên phú quân sự không hề tầm thường. Nếu có thể rèn luyện thêm, chờ một thời gian, chưa chắc không thể trở thành danh tướng đích thực.

Đáng tiếc thành cũng Vương Quyền Đồ Đẳng, bại cũng Vương Quyền Đồ Đằng. Hệ thống quyền lực của thế giới Phù Lục vô cùng vững chắc, không hề có cơ hội chinh phạt, lý luận quân sự khuyết thiếu không gian phát triện. Cạnh tranh trên bàn cờ sinh tử nằm ở cá thể, chiến đấu nơi địa quật cũng là chiến đấu quy mô nhỏ, còn chưa được tính tới cắp bậc chiến tranh.

Chiến thuật bày bố nghìn người, Khánh Hỏa Nguyên Thần có thể tính là xuất sắc, dù sao cũng từng chém giết lâu dài trong địa quật. Vượt qua vạn người thì chưa đủ kinh nghiệm, hai mươi vạn đại quân thì hoàn toàn nằm ngoài năng lực dùng binh của hắn ta. Quân trận của hắn ta la ô vuông. Rất nhiều 6 vuông nhỏ tạo thành một ô vuông lớn, lấy bộ tộc làm đơn vị, bày thành từng ô từng ô, mệnh lệnh của chủ soái được truyền đi thông qua thủ lĩnh của các bộ tộc...

Ngay cả kẻ không đọc được mấy quyển binh thư như Khương Vọng
Bình Luận (0)
Comment