Chương 4012
Chương 4012Chương 4012
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Ngươi trấn ma cái gì?” Khương Vô Tà giơ thương lên hỏi, bóng dáng của hắn ta không ngừng lóe lên bốn phía xung quanh Khánh Hỏa Quan Văn, mỗi lần hồng quang rơi xuống, lại tựa như bay tới từ thiên ngoại.
Hắn ta khit mũi coi thường cái câu nói trần ma kia.
Ma tổ Chúc Do áp chế Nho tổ và Pháp tổ, sau khi bị Thượng Cổ Nhân Hoàng Hữu Hùng thị vây công, mới ngậm ngùi nuốt hận. Cái này còn nói là không ở trong trạng thái trọn vẹn?
Thượng Cổ Nhân Hoàng là hỗ giấy hay sao?I
Khánh Hỏa Quan Văn tức giận nói: “ Sơn Hà Phá Toái Long Công } đã bị ta trần áp ở nơi này. Từ thượng cổ cho tới ngày nay đã trôi qua biết bao nhiêu năm! Thứ mà các ngươi vừa nghe thấy chính là tiếng gầm của môn ma công này! Máy tên tiểu tặc dốt nát, các ngươi thật sự nghĩ ta sợ các ngươi hay sao? Ta chỉ sợ Ma tổ sống lại, hiện thế gặp tai ương, sinh linh Nhân tộc phải đồ thán mà thôi!”
“Ngươi nói...” Tật Hỏa Ngọc Linh dường như đang nghe được câu chuyện tiếu lâm tức cười nhất trên đời, cuối cùng nàng ta tạm thời thả lỏng sự tập trung vào việc kiểm soát đội hình quân sự và xoay đầu lại, với tư cách là thủ lĩnh của Tật Hỏa Bộ, đại biểu cho toàn bộ Nhân tộc ở thế giới Phù Lục, nàng ta gia nhập vào cuộc đối thoại này: “Ngươi lo sợ sinh linh Nhân tộc phải đồ thán sao?”
“Nhân tộc ở hiện thế mới là nhân tộc, còn các ngươi chỉ là hàng nhái ta tiện tay tạo ra mà thôi! Đừng có quá căng thẳng!” Khánh Hỏa Quan Văn phất ống ta một cái, bầu trời lại hạ xuống ba phân: “Ngươi còn muốn tới hiện thế sao? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Cho dù tiểu hoàng tử này thật sự muốn đưa ngươi về, thì ngươi cũng sẽ vĩnh viễn bị hiện thế áp chế, không thể bước vào nửa bước, sẽ trở thành một cái xác không hồn!”
Lời nói của nàng ta lạnh lùng đến như vậy, tựa như một lưỡi đao đâm sâu vào trong lồng ngực của Tật Hỏa Ngọc Linh, cũng chà đạo lên lòng tự trong của Nhân tộc ở thế giới Phù Lục.
Đối với đám người Khương Vọng, khí thế của nàng ta càng trở nên hung hãn hơn: “Các ngươi đều là hiện thế Nhân tộc, nhưng các ngươi sinh ra không phải đã cao quý. Chính nhờ vào sự nỗ lực của lão gia hỏa như ta, các ngươi mới sinh ra đã có thể làm chủ của hiện thé. Thế mà bây giờ ngươi lại đối địch với ta vì đám tượng bùn này hay sao?!”
Hắc hỏa trên người nàng ta dâng cao ngút trời, giống như khí thế của nàng ta cũng đang dâng cao ngùn ngụt: “Ta tạo ra vạn pháp, lật tung Yêu đình, ngăn cản ma triều, trấn áp ma công! Nếu kể ra thì Hữu Hùng thị cũng không có nhiều công lao như ta! Ta có làm Nhân Hoàng cũng phải lẽ! Cái tên tiểu tử nhà ngươi sao dám nói tương lai của Nhân tộc không có liên quan gì đến ta?”
Khương Vọng quét ngang kiếm một cái, thủy triều lên và bầu trời cũng lên!
Tất cả các kiếm thức mà hắn đã học cả đời, đều được dùng de tán công vào lúc này.
“Chân tướng của lịch sử cũng nằm trong lịch sử! Ngươi không cần dùng lời nói để nói với ta ngươi là ai, mà chính lựa chọn của ngươi đã miêu tả ngươi là ai rồi!”
Liên Ngọc Thiền, người chuyên tâm phụ trợ Lý Phượng Nghiêu trong quân đội đã bị sốc và kinh ngạc trong giây lát.
Thành thật mà nói, nàng ta đã bị dao động.
Đối mặt mới một tồn tại có khả năng là một vị tiên hiền của Nhân tộc, đông gia cũng quá kiên định đi mắt! Một người một kiếm phân hắc hỏa, một thân chống giữ quan ải, thân hình sừng sững như thanh tùng. Trên người hắn còn có Phật quang chiếu rọi, tiểu thánh tăng Tịnh Lễ đi sau bổ khuyết cho hắn, để hắn có thể toàn lực tấn công.
Lại thấy thân thể của Hí Mệnh cũng tựa như gang thép, cú đắm sau nặng hơn cú đám trước, cố gắng muốn giành lấy càng nhiều sự chú ý của Khánh Hỏa Quan Văn.
Và đằng sau thân hình cao ngất sừng sững tựa như thanh tùng của Khương Vọng, là một hồng đỉnh dâng cao đỏ chói như mặt trời. Hùng trần tứ phương!
Kengl
Sau mặt trời mọc và thanh tùng sừng sững, một tôn hồng đỉnh đã dập tắt hắc heal
Ba chân đứng giữa núi sông, hai tai lắng nghe thanh âm của chúng sinh. Một âm thanh mơ hồ của một bài trường ca vang lên, bài ca viết, “nhân duyên tề tụ trong giác mộng, hồng trần quán lấy nhau bên trong đỉnh vạc, đại trượng phu giống như hào kiệt chết đi, rồi sẽ như hào kiệt mà sinh ral”
Khương Vọng cảm nhận thấy bên trong Nguyên Thần Hải của mình, Triều Thiên Khuyết chắn động không dứt, tựa như đang hô ứng. Những tinh quang màu đỏ bắt đầu vây quanh người Khương Vô Tà. Đôi mắt màu tím và mái tóc đen nhánh của hắn ta cũng nhiễm lên màu đỏ tinh sa. Điều này càng khiến cho vẻ đẹp âm nhu tuần mỹ của hắn ta thêm phần thần bí và ảo mộng.
Tat Hỏa Ngọc Linh từ trong đại quân nhìn hắn ta một cách si ngốc. Khí thế của hắn ta lại tăng lên một lần nữa!
“Ngươi nói các nàng đều là tượng bùn sao?”
Thanh âm của hắn ta tựa như tiếng đỉnh vang, thương tựa như phượng về, hàng ngàn chiếc mỏ nhọn đồng thời rơi xuống! Vô số tinh quang kết tụ lại thành một con phượng hoàng màu đỏ chói, những sợi dây hồng trần vô cùng vô tận là lông đuôi của nó, cuồng phong nghiêng thành dòng nước ngầm, cứ thế đè ép tế bào của Khánh Hỏa Quan Văn, khiến cho nó phải phục tùng, phải ngoan ngoãn!
“Nhưng ta thực sự đã được yêu!”
Một câu cuối cùng này đã hợp với tiếng thương.
Cứ thế đụng một cái, ép Khánh Hỏa Quan Văn tới sát bên người tôn Ác Quỷ Thiên Đạo kial
Tinh quang đầy trời, hồng trần vô tận.
Hư ảnh của phượng hoàng đỏ được sinh ra và tan vỡ, tan vỡ rồi lại tái sinh, nhất thời không ngừng phát triển và tấn công!
Cửu hoàng tử của Đại Tề đã sử dụng tuyệt kỹ thương thuật tranh đấu với các cung, bách điều triều phượng———
Phượng Hoàng Vu Phi!