Chương 4013
Chương 4013Chương 4013
1250 chữ
Chương 4013
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Một thương này của Khương Vô Tà rực rỡ chói mắt, uy lực vô hạn, có thể xưng là đòn đánh kinh diễm nhất trong trận này, đánh cho Khánh Hỏa Quan Văn dính chặt vào ác quỷ đằng sau.
Nhưng sau một thương này, chiếc vạc đỏ giữa không trung chợt biến mắt, hắn ta cũng ngã xuống, rơi vào vòng tay Tật Hỏa Ngọc Linh vừa phi thân chạy tới.
Ôn hương nhuyễn ngọc đầy cõi lòng. Một thương hết ý, cũng hết Sức.
Mới vào Thần Lâm đã muốn đuổi theo tiết tấu chiến đấu của Khương Vọng, cho dù thân mang “Chí Tôn Tử Vi Trung Thiên Điển”, “Hồng Trần Thiên Địa Đỉnh” như hắn ta cũng cảm thấy có hơi quá sức. Khánh Hỏa Quan Văn dính trên người Ác Quỷ Thiên Đạo giống như một đốm lửa trong đêm tối vô biên.
Mỗi một điểm nhỏ trên cơ thể đều hóa thành lửa cháy và chiến trường khốc liệt, chém giết lẫn nhau, sinh ra lực phá hủy to lớn.
Là một phần sức mạnh trào ra từ Ác Quỷ Thiên Đạo, nâng thân thể hắn ta lên, lấy thiên đạo bù đắp nhân đạo, mới khiến cho thân thể của Khánh Hỏa Quan Văn không tiếp tục vỡ vụn, đồng thời cũng cho Ngao Quỳ một chút không gian để thở dóc.
Ác Quỷ Thiên Đạo như một bức tường đen khổng lồ, nàng ta dang rộng hai tay, hơi lún vào trong đó, như một cái xác bị dính lên tướng. Sau khi khôi phục được một chút, mới nhẹ nhàng thở dốc một hơi, nói một tiếng “được”.
Khát Hoạt Như Thị Bát trên bầu trời bị nàng ta trấn áp. Ngao Quy làm loạn trong cơ thể Ác Quỷ Thiên Đạo đang bị nàng ta tấn công.
Ở một nơi nào đó trong thế giới Phù Lục này, “Sơn Hà Phá Toái Long Ma Công” đang giãy dụa.
Quyền hành trong Sáng Thế Chi Thư, nàng ta đang cạnh tranh.
Tốc độ thời gian trong thế giới này nằm gọn trong lòng bàn tay nàng ta.
Phải ứng phó với nhiều thứ như vậy cùng một lúc, nàng ta đã không còn nhiều kiên nhẫn nữa!
Có lẽ sự trấn áp đối với “Sơn Hà Phá Toái Long Ma Công” có thể lơi lỏng, nàng ta phát hiện thật ra mình cũng chẳng cần sự tán thành của đám Khương Vọng, ánh sáng nhân đạo chẳng qua cũng chỉ như vậy, chỉ biết phó thác cho những kẻ cổ hủ!
Nàng ta cũng từng cổ hủ như vậy...
Đối diện đám người đang bao vây, nàng ta hỏi một lần cuối cùng: “Các ngươi thì sao, cũng nghĩ như vậy sao?”
“Phan đoán rất đơn giản.” Hí Mệnh lạnh nhạt nói: “Ta tin tưởng Vô Hán Công đã khai mở vạn loại pháp, tin tưởng Nho tổ, Pháp tổ mà vạn thể trải qua... Không tin một Vu Chúc co đầu rụt cổ trong Khánh Hỏa Bộ của thế giới Phù Lục. Ta không tin bất cứ một chữ nào mà ngươi nói.”
Tịnh Lễ không nói lời nào.
Lúc còn ở cùng sư phụ, hắn ta đã quen chờ sư phụ lên tiếng trước. Lúc ở cùng sư đệ, hắn đã quen để sư đệ nói chuyện.
Nhưng Khánh Hỏa Quan Văn vẫn đang nhìn về bên này.
Ánh mắt như mang theo sự chất vấn của tiên hiền viễn cổ đối với đám con cháu bắt hiếu ở hậu thế.
Hắn ta bỗng cảm thấy tức giận. Sư phụ và sư đệ đều là người thông minh, nhưng hắn ta cũng không ngu ngốc. Sao người này lại cảm thấy có thể dọa được hắn ta?
Hắn ta nghiêm túc nhắn mạnh một lần nữa: “Ngươi tạo quá nhiều nghiệt, tâm của ngươi đã bản.”
Vẫn là câu nói ban đầu, vẫn là lời đánh giá sau khi độ hết huyết thi. Sau đó, bát kể người này nói cái gì, khoác lên mình thân phận gì, tạo ra thêm bao nhiêu cơ hội, thì cũng không thể nào thay đổi được hành vi lúc đó.
Đánh giá của hắn ta dựa trên chính bản thân cái ác.
Trong một khoảnh khắc nào đó, Khánh Hỏa Quan Văn chợt cảm tháy, sự thanh khiết và bướng bỉnh trong mắt tên đầu trọc thanh tu này còn chói mắt hơn cả vằng Phật quang trên trán hắn ta.
“Cứng đầu cứng cổ!”
Giọng nàng ta rất nặng, như thể đạo lý cũng theo đó mà nặng thêm. Rồi nàng ta mới dời mắt sang nơi khác, nhìn thấy một cây cung. Sương Sát Cung như được điêu khắc ra từ băng.
Những thiên kiêu tính cách khác nhau, cuộc đời khác nhau này, ở một mức độ nào đó lại có một sự kiên định tương đồng. Bọn họ đều có lý tưởng cho cuộc đời của mình, hành vi việc làm của bọn họ sẽ không dễ dàng bị ai ảnh hưởng. Cho dù người đó tự xưng là Vô Hán Công!
So với Hí Mệnh và Tịnh Lễ, thời gian Lý Phượng Nghiêu sống ở Phù Lục dài hơn, tiếp xúc nhiều người Phù Lục hơn, cảm nhận cuộc sống của người Phù Lục rõ ràng hơn.
Ví dụ như vị Vu Chúc Tịnh Thủy Thừa Yên thông minh xuất chúng kia, từng chật vật trong cơn tuyệt vọng, kể lại mình từ hào hoa phong nhã biến thành già yếu lưng còng thế nào. Phơi trần trái tim già nua của mình, cho nàng ta nhìn thấy một trí giả Phù Lục đã khốn đốn thế nào trước gông cum xieng xích mơ hồ của thế giới này, trong hoàn cảnh tuyệt vọng cả đời không thể nào tiến thêm dù chỉ một bước vẫn trăn trở về tương lai của cả tộc thế nào.
Ví dụ như đệ tử của Tịnh Thủy Thừa Yên, chàng trai thành kính kia ngây thơ lãng mạn thế nào, từ nhỏ đã lập chí anh hào, cho rằng thế giới này có vô số khả năng.
Ví dụ như tín ngưỡng mà pho tượng nữ thần này thu nạp. Trong đêm tối tĩnh lặng, lời cầu nguyện nghe được nhiều nhất đều là những mong ước đẹp đẽ thuần phác...
Muốn có nhà, muốn lớn lên, muốn thân thể khỏe mạnh, muốn được hiểu, muốn được yêu...
Những cuộc đời sinh động, những con người chân thật.
Nàng ta kéo dây cung.
Năm ngón tay mỹ lệ như ngọc của nàng ta dần trở nên đỏ thắm, máu tươi nhuộm đỏ dây cung băng: “Ngươi nói ngươi tự tay tạo nên bọn họ, còn nói bọn họ chỉ là đất nặn và hoa màu. Ngươi sống ở thế giới này lâu như vậy, mà vẫn xem như bọn họ không he tồn tại. Ngươi nói ngươi nắn bóp bọn họ như bùn đất, chẳng lẽ chưa thực sự chạm vào xương máu của bọn họ sao? Chẳng lẽ ngươi không cảm nhận được...”
Đến đây dây cung đã lỏng.
“Nóng ám đến nhướng nào!”
Máy trăm vạn chiến sĩ Nhân tộc Phù Lục cùng phát ra tiếng gào thét như dã thú. Bọn họ không hiểu, phẫn uất, đau đớn, rõ ràng đang sống rất chân thành, đang cố gắng làm tốt đẹp cuộc sống của mình, vì sao lại bị coi là heo chó?