Chương 4046
Chương 4046Chương 4046
1311 chữ
Chương 4046
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Ấy!” Trọng Huyền Tuân giơ tay áo chặn ngay ở giữa, khiến hắn ta không thể dắt tay Thập Tứ.
Mắt cười ôn hòa nhìn hắn ta: “Hiền đệ! Đệ vừa thành Thần Lâm, nhất định còn có nhiều chỗ chưa quen, sao có thể chủ quan như vậy? Phương thức chiến đấu Thần Lâm, bí thuật Thần Lâm của Trọng Huyền gia ta, dù sao đệ cũng phải làm quen một chút! Trùng hợp hôm nay vi huynh không phải vào triều, sẽ dành hết thời gian cho đệ!” Trên tay hết đưa lại đẩy, chẳng máy chốc đã đẩy thân thể to lớn của Trọng Huyền Thắng vào trong phủ, quay đầu nói với Dịch Thập Tứ: “Em dâu trở về đi, có lẽ sẽ lâu đấy.”
Dịch Thập Tứ ngơ ngác vẫy tay, cổng lớn phủ Quan Quân Hầu đã chậm rãi đóng lại.
Hay biết làm sao bây giờ. Đúng là đánh không lại mà.
Quan Quân Hầu này giống hệt như Võ An Hau lúc trước, đều không nói chuyện bằng đạo lý chỉ nói chuyện bằng nắm đắm.
Nàng ta buồn rau trở về xe ngựa, lại quen đường quen nẻo bảo phu xe đi tới Thái Y Viện, y quán bình thường nàng ta không yên tâm cho lắm. Lần trước phu quân đi tìm Định Viễn Hầu cáo trạng, Định Viễn Hầu chỉ có mấy phương thước, tóm lại là... cứ phối thuốc trước đi. Xe ngựa còn chưa di xa, tiếng kêu thảm thiết đã vang lên.
DOC FULL.V N - K h o t r u y ệ n d i ch m i ễ n p h í
“Hạng Bắc và Chung Ly Viêm thắng rồi?” Thái Hư Huyễn Cảnh, Tinh Hà, Luận Kiếm Đài.
Sau một trận đấu võ, hai người ngồi bệt xuống đất đang tán gẫu. Tả Quang Thù dạng chân dạng tay lằm liệt trên mặt đất, một ngón tay cũng không muốn nhúc nhích.
“Đấu Chiêu.”
“Đấu Chiêu?”
Tả Quang Thù nghiến răng: “Đấu Chiêu đi ngang qua, đánh cho hai người họ một trận.”
Nghe đúng là việc mà Đấu Chiêu có thể làm. Khương Vọng lắc đầu bật cười.
Khương Đại Ca.”
*“Hả?”
“Long Cung Yến lần này ngươi có đi hay không?”
Khương Vọng hỏi ngược lại: “Ngươi đi không?”
“Trường Hà Long Cung cũng khá gần, còn có Cửu Long Phủng Nhật trấn giữ Sơn Hà Tỳ ở đó, tuyệt đối an toàn. Đương nhiên là ta muốn tới ngồi một lúc rồi.” Tả Quang Thù nở nụ cười, lại nói thêm: “Ta và Khuát tỷ tỷ cùng nhau.”
Ra ngoài chơi đùa là một chuyện vui, có thể ở cùng Khuất Thuần Hoa thì lại càng vui hơn nữa.
Lâu lắm rồi y không xa nhà, lần gần đây nhát là Hoàng Hà Hội. Đương nhiên hắn ta biết vì sao người nhà lại trông coi mình nghiêm ngặt như vậy.
Tuy tâm tính thiếu niên, khao khát thế giới rộng lớn, muốn một mình sải cánh bay xa, nhưng không bao giờ lén lút ra khỏi biên giới nước Cảnh. Y chỉ cố gắng tu hành, hy vọng sớm ngày đạt tới cảnh giới có thể khiến người nhà yên tâm, hy vọng có thể sớm ngày gánh vác gia tộc.
Long Cung Yến chính là bữa tiệc đệ nhát thiên hạ, được mời tới đây tương đương nhận được một tờ chứng nhận của Trường Hà Long Cung, công nhận danh hiệu thiên kiêu đương thời.
Tuy đã dẹp bỏ từ lâu, nhưng giá trị của sự công nhận này cũng không hề tháp đi. Nhắc đến Long Cung Yến, mọi người đều nhớ tới quá khứ hoàng kim.
Đương nhiên Khương Vọng cũng không cần chứng nhận của Long Cung Yến. Nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng cười: “Chắc là ta sẽ đi.”
Hai người cứ ngươi một câu ta một câu như vậy, nói đủ thứ trên trời dưới đất, biến giờ giải lao ngắn ngủi sau trận chiến thành một chốc yên bình hiếm hoi trong đời.
Thái Hư Huyễn Cảnh tinh hà sáng chói máy ngày nay vẫn hoạt động bình thường, như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng Luận Kiếm Đài chìm nỗi trong tinh hà rõ ràng đã vơi đi rất nhiều.
Ánh sao trở nên ảm đạm.
Ánh sao mờ nhạt chiếu vào ồn ào náo động trong nhân thế.
Một chiếc áo vàng phát pho trên không trung, như một lá cờ. Tự do, độc lập, hiên ngang.
Nữ nhân khoác áo vàng có ngũ quan xinh đẹp sắc nét và làn da màu đồng cổ. Ánh mắt đen láy hoạt bát sáng ngời, khóe miệng hơi nhếch lên, nét mặt vui vẻ, thỉnh thoảng còn ha ha hai tiếng.
Trung Sơn Vị Tôn ăn mặc hoa lệ bay bên cạnh nàng ta, thỉnh thoảng liếc nhìn nàng ta một cái, cuối cùng lại không nhịn được mà hỏi: “Sao ngươi lại vui vẻ như vậy? Từ sau khi ra khỏi biên giới tới giờ chưa thấy ngươi ngừng cười!”
Cô gái này đương nhiên chỉ có thể là Hoàng Xá Lợi.
Tín ngưỡng Hoàng Diện Phật lưu truyền trên thảo nguyên trở về, hơn nữa lúc này đã là thần, nàng cảm tháy rất chờ mong vào thịnh yến sắp tới. Hoàng Xá Lợi cười toét miệng, để lộ hàm răng trắng: “Ta vua nghĩ tới thôi là đã thấy sung sướng. Anh hùng thiên hạ, nhân tài cường thịnh! Ta vui mừng từ tận đáy lòng. Vì Kinh quốc, vì Bắc vực, vì Nhân tộc mà vui mừng!”
Trong lòng Trung Sơn Vị Tôn thầm bĩu môi một cái, nhưng ngoài mặt vẫn hùa theo: “Ngươi thật có giác ngộ!”
Hoàng Xá Lợi tạm thu lại nụ cười, quay đầu nhìn hắn ta một cái, nghiêm túc nhắn mạnh: “Mộ Dung Long lại chẳng hề ngó ngàng tới Long Cung Yến, những người khác cũng không hào hứng cho lắm. Lần này chỉ có hai người chúng ta tới, ngươi đừng làm mát mặt Kinh quốc chúng ta.”
Thái Tổ Kinh quốc Đường Dự giết Thần Trí Thiên Vương, lắp Thần Trì, xây thành Kế Đô, xem như tự tay xóa sạch hào quang cuối cùng của Thủy tộc. Người Kinh quốc xưa nay không máy tôn trọng Trường Hà Long Cung.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới việc Hoàng Xá Lợi và Trung Sơn Vị Tôn tới dự tiệc, thiệp mời cần phát, Trường Hà Long Cung cũng sẽ không bỏ sót.
“Nếu đã là hai người chúng ta cùng tới.” Trung Sơn Vị Tôn cau mày nói: “Tại sao ngươi chỉ bảo ta đừng làm mát mặt Kinh quốc?”
Hoàng Xá Lợi nhíu mày: “Ngươi đánh thắng được ta sao?” Lông mày đang nhíu chặt của Trung Sơn Vị Tôn lập tức giãn ra.
Lúc trước cùng nhau tham gia Hoàng Hà Chi Hội, hắn ta ở trận Ngoại Lâu, Hoàng Xá Lợi ở trận Ngoại Phủ. Hắn ta dừng bước ở hạng bốn Ngoại Lâu, Hoàng Xá Lợi là hạng nhì Nội Phủ. Tính ra hắn ta vẫn hơn một chút mới đúng.
Nhưng hiện tại cả hai cùng là Thần Lâm, quả thực hắn ta đã không còn là đối thủ của Hoàng Xá Lợi nữa.
Vì chuyện này mà hắn ta đã bị gia gia nhà mình tẳn cho không biết bao nhiêu trận đòn, mắng hắn ta không biết phấn đấu, vô dụng, làm mắt mặt Trung Sơn gia.
Nhưng đánh không lại chính là đánh không lại, có cách nào đây? Thần thông Nghịch Lữ căn bản không có cách nào phá giải.
“Ngươi xem lại mình đi, Long Cung Yến đâu phải để ta với ngươi tranh đua.” Là văn nhân hiếm có của Kinh quốc, Trung Sơn Vị Tôn vẫn luôn nho nhã lễ độ: “Nam Minh Ly Hỏa của ta cũng không phải