Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 4030 - Chuong 4047

Chuong 4047 Chuong 4047Chuong 4047

1265 chữ

Chương 4047

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Thế thì ăn gì?” Hoàng Xá Lợi hỏi hắn ta.

“Nhắc đến ăn, nghe nói Long Cung Yến lần này có rất nhiều món ăn quý hiếm, còn sẽ tái hiện một vài món ăn thượng cổ đã thất truyền.” Trung Sơn Vị Tôn nói: “Chúng ta phải chú ý lễ nghi trên bàn ăn. Không thể de người khác cảm thấy Kinh quốc chúng ta không có cơm ăn.”

Hoàng Xá Lợi cười ha ha một tiếng: “Ta cứ muốn ăn như gió cuốn đầy!”

Trung Sơn Vị Tôn thầm nghĩ ngươi ngày ngày ở Kinh quốc khinh nam hiếp nữ, ra nước ngoài cũng không biết tém lại. Chẳng lẽ người bên ngoài đều sẽ nhường ngươi sao? Nhưng miệng lại nói: “Ngươi muốn ăn cái gì? Đến lúc đó ta cướp cho ngươi.”

Hoàng Xá Lợi lắc đầu: “Ngươi không hiểu.”

“Thất Xảo Tử Chi? Phượng Minh Loa?” Trung Sơn Vị Tôn đoán liên tục.VipTruyenGG.net - Chỉ 1000 đồng/ngày đọc tất cả Kho 1000++ truyện dịch miễn phí !

“Chỉ là gan rồng tủy phượng, có gì ngon?” Hoàng Xá Lợi cười đắc ý: “Phải biết là sắc đẹp thay cơm!”

Trung Sơn Vị Tôn nói bằng giọng thương lượng: “Ở Trường Hà Long Cung mà dùng máy từ như gan rồng tủy phượng này, có vẻ không được thỏa đáng nhỉ?”

Hoàng Xá Lợi bực bội nói: “Đừng có đọc được máy quyển sách rồi suốt ngày lên lớp người ta.”

Trung Sơn Vị Tôn nghiêm túc nói: “Ta chỉ lo tổn thương tình cảm với Trường Hà Long Cung mà thôi, dù sao chúng ta cũng là Thần Trì Thượng Bang, phải làm gương cho các nước.” Kinh quốc tự xưng là Thần Trì Thượng Bang, Cảnh quốc xưng là đế quốc trung ương Đại Cảnh, Tề quốc tự xưng Đông quốc, thậm chí trước kia Dương quốc còn xưng là Thiên quốc, tóm lại đều là những cái tên nghe rất lợi hại, muốn bao nhiêu oai phong có báy nhiêu oai phong.

“Gì mà làm gương? Đáng để làm gương sao?” Hoàng Xá Lợi tươi cười giơ cao nắm đắm, tuyên thệ kiên quyết trước khi xuất quân: “Chơi chết cụ nó!” Trung Sơn Vị Tôn khuyên: “Xá Lợi cô nương đừng nói chuyện thô lỗ như vậy!”

Hoàng Xá Lợi liếc xéo hắn ta: “Thôi đủ rồi đấy, không nói gì ngươi ngươi lại làm tới, đừng có giả nhã nhặn với bà đây!”

“Ngươi có thể không đồng ý với ý kiến của ta, nhưng chúng ta đều đang đại diện cho quốc gia của mình.” Trung Sơn Vị Tôn vẫn ôn hòa: “Ta không hiểu ý của Xá Lợi cô nương.”

Hoàng Xá Lợi nhếch miệng cười một tiếng: “Không phải lúc ở trong Thái Hư Huyễn Cảnh ngươi đã buông thả bản thân rồi sao? Triệu Thiết Trụ!”

Trung Sơn Vị Tôn cả kinh, may mà kịp phản ứng lại, không trả lời tiếng gọi kia. Mặt hắn ta lập tức đỏ lên, tức giận trách: “Sao ngươi lại vô cớ váy bản sự trong sạch của người khác?”

Hoàng Xá Lợi cười ha hả, nghênh ngang bỏ đi.

Trung Sơn Vị Tôn đứng như trời trồng một lúc mới phản ứng được.

Nếu hắn ta không biết Triệu Thiết Trụ là ai thì tại sao lại cảm tháy cái tên này làm vấy bản sự trong sạch của mình?

Mặt hắn ta tức khắc trắng bệch. Xong, xong rồi!

Triệu Thiết Trụ ở trong Thái Hư Huyễn Cảnh chửi trời mắng đất, hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà người ta, đắc tội không chỉ một hai người. Hoàng Xá Lợi sao mà biết được? Từ đó tiên nhân xuống núi, phàm nhân lên núi.

Một người đeo hồ lô bên hông dung mạo thường thường nhưng khí chát lỗi lạc đi dọc theo thềm đá, chậm rãi lên núi.

Một gốc đào già bên thềm đá, cành cây đột nhiên lay động, vươn tới chắn ngang trước đường.

“Tà Tam!” Cây đào già này phát ra âm thanh: “Ngươi tới đây làm gì?”

Từ Tam hơi kinh ngạc: “Sao ngài lại ở đây?”

*“Chưởng giáo đại lão gia sai ta ở đây trông coil” Cây đào già lung lay cành cây: “Đường này không thông.”

Chưởng giáo đại lão gia mà cây đào già nhắc tới tắt nhiên là Chưởng giáo Đại La Sơn, cũng tức là Hỗn Nguyên Chân Quân đời này, người nắm giữ Hỗn Nguyên Hàng Sinh Kinh.

Khẩu dụ của nhân vật lớn này có sức nặng nhường nào đương nhiên không cần phải bàn.

Từ Tam cũng xuất thân từ Đại La Sơn, cho nên còn có thể nói được vài câu.

Hắn ta chắp tay: “Long Cung Yến sắp mở, thiệp mời của Long Cung cũng đã gửi tới. Ý của triều đình là bảo Thái Ngu Chân Nhân đi một chuyến.”

Giọng nói của cây đào già trở nên nghiêm túc: “Mặc dù Thái Ngu Chân Nhân đã trở về Đạo môn, không còn che giấu thân phận, nhưng không có nghĩa rằng ông ấy đã biến thành một thanh kiếm mà ai cũng có thể dùng. Đừng lay mấy chuyện nhàm chán này quáy ray ông ấy tu hành!”

Từ Tam có chút hâm mộ: “Vì để Thái Ngu Chân Nhân có thể thanh tịnh tu hành mà Chưởng giáo điều ngài tới đây trông coi. Từ khi Đạo Lịch mở ra đến nay ta chưa từng nghe nói người nào được hưởng đãi ngộ như vậy.” “Sai rồi!” Cây đào già đính chính: “Ngươi cho rằng Thái Ngu Chân Nhân là hạng người nào? Ông ấy sẽ quan tâm thứ kẻ khác bận tâm sao? Chưởng giáo đại lão gia sai ta trông coi ở đây không phải là để ta hỗ trợ ngăn chặn những kẻ không liên quan tới quấy ray Mà là để đề phòng có quá nhiều người không biết chừng mực tự tìm đường chết, để ta có thể cứu được người nào hay người ấy.”

Từ Tam nói: “Vậy Long Cung Yến.”

“Long Cung Yến thì có gì to tát?” Cây đào già không chút khách khí: “Năm đó ta cũng từng tới uống rượu, chẳng qua cũng chỉ có như vậy!”

“Nhưng còn có một chuyện.” Từ Tam suy nghĩ, cuối cùng vẫn nói ra: “Theo một nguồn tin đáng tin cậy, thần sứ Thương Minh hiện thế đã trở thành Động Chân, lần này hắn cũng tới dự tiệc. Thái Ngu Chân Nhân không đi chỉ sợ không người nào có thể trấn áp cục diện.” Đạo Lịch năm 3919, Hoàng Hà Chi Hội không hạn chế người tham gia dưới ba mươi tuổi, trong các thiên kiêu Thần Lâm tới từ các nước, quả thực Thương Minh nước Mục là người đầu tiên đột phá Động Chân.

Hơn nữa sau khi Mục quốc xác lập quốc sách vạn giáo hợp lưu, sức ảnh hưởng của Thương Đồ Thần đã nhanh chóng suy giảm.

Câu chuyện chăn thả trên thảo nguyên hiển nhiên còn li kỳ hoành tráng hơn trong tưởng tượng.

Có lẽ người trong thiên hạ phải nhìn nhận lại một lần nữa về Mục quốc, về Thương Minh.

Cây đào già bỗng trầm tư.

Cũng vì hiểu được ý nghĩa của việc không thể trấn áp cục diện. Nhiều lúc, thứ hai thứ ba thứ tư, đều là điều có thể chấp nhận đối với các nước bá chủ khác. Trong bát cứ hoàn cảnh nào, Cảnh quốc đều muốn giữ vững hạng nhất.
Bình Luận (0)
Comment