Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 4031 - Chuong 4048

Chuong 4048 Chuong 4048Chuong 4048

1291 chữ

Chương 4048

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Đường đường là trung ương Đại Cảnh, thiên hạ đệ nhát cường quốc, là đất nước vĩ đại áp đảo các bang suốt bốn nghìn năm qua, sao có thể “không trấn áp được cục diện”?

Sư tử một khi già đi, kẻ khiêu chiến sẽ tàng tầng lớp lớp.

Trấn Toán đương nhiên ưu tú, Thuần Vu Quy đúng là thiên kiêu. Nhưng trước mặt Thương Minh nay đã là Động Chân thì tất cả đều chẳng là gì.

“Ta biết rồi.” Cuối cùng cây đào già nói.

Sau đó rút sợi rễ lên, loạng chà loạng choạng đi lên núi.

Chỉ để lại một tiếng thở dài thật dài, quanh quần trên đường núi: “Nếu Vạn Sĩ Kinh Hộc vẫn còn, Thái Ngu Chân Nhân sao lại không được thanh tịnh.”

Vạn Sĩ Kinh Hộc, Vạn Sĩ Kinh Hộc!

Từ Tam cảm tháy hỗ thẹn.

Cây đào già chính là nhân tài kiệt xuất của Vạn Sĩ Kinh Hộc, đang mắng đám người như bọn hắn là kẻ vô năng bát lực.

Thực sự không sao phản bác.

Người không nói được gì nào chỉ có Từ Tam?

Cam Trường An hôm nay cũng đứng bên cạnh Vị Thủy im lặng thật lâu. Y năm nay hai mươi mốt, trên gương mặt đã không còn nét non nớt. Mấy năm trước tại Hoàng Hà Chi Hội còn có chút trẻ con, mấy năm nay đã nhanh chóng trưởng thành, ít nhiều gì cũng ra dáng thanh niên, mặc dù dáng vẻ vẫn rất vô hại và yếu ớt.

Y và Khương Vọng sinh cùng năm, ít hơn Khương Vọng sáu tháng, sinh nhật vào tháng bảy. Cho nên Khương Vọng đã hai mươi ba tuổi, mà y vẫn còn đang trải qua giai đoạn cuối cùng của tuổi hai hai. Người trẻ tuổi vẫn luôn hy vọng có thể làm được gì đó to tát trong giai đoạn thế này.

Tại Hoàng Hà Chi Hội năm 3919 Đạo Lịch. Khương Vọng mười chín tuổi giành được quán quân trận Nội Phủ.

Cam Trường An mười chín tuổi là hạng tám trận Ngoại Lâu. Nhưng điều này cũng không có nghĩa rằng thực lực của y chỉ tới hạng tám, chẳng qua là y gặp phải Đấu Chiêu quá sớm.

Hiện tại y cũng đã Thần Lâm.

Thời gian thành Thần Lâm vừa khéo sớm hơn Khương Vọng sáu tháng. Y vẫn mặc quần áo văn sĩ màu đen, có cảm giác đơn bạc yếu ớt hiến thấy ở Tây Tần.

Trước mặt y có một tảng đá xanh to lớn, tảng đá xanh này lại ở bên cạnh Vị Thủy, bị sóng lớn mài bao nhiêu năm, đã sáng bóng nhự gương, lạ là không hề có rêu mọc.

Trên tảng đá ngồi một người, đang cầm cần câu cá.

Cao gầy mảnh khảnh, thân khoác áo vải, đeo một tắm mặt nạ viết đầy chữ Triện.

Mỗi chữ trên mặt nạ đều không khó để nhận ra, nhưng lạ là rốt cuộc áng văn viết trên mặt nạ là gì thì không ai có thể đọc hiểu.

Tắm mặt nạ này ngay cả con mắt cũng không để lộ, tay người cầm cần câu cũng đeo một đôi găng tay chỉ chít chữ Triện.

Mặt nạ và găng tay đều là nền trắng chữ đen. Hắn ta chính là Vương Tây Hủ.

Mạn Giáp Tiên Sinh áo vải mưu quốc.

Cũng là người công nhận tài hoa của Cam Trường An sớm nhát. Năm y tám tuổi, hắn ta đã khẳng định tài năng của y là “Năng Trường An”. Còn đích thân tới nhà tự ứng cử làm thầy, sau đó dốc lòng dạy dỗ, tới tận bây giờ.

Cam Trường An vô cùng tôn trọng Vương Tây Hủ. Nhưng sau một hồi im lặng kéo dài, y vẫn không nhịn được nói: “Sao ngài lại cảm thấy ta không dám đối mặt Đấu Chiêu? Ta thua hắn nhất thời, chứ không thua hắn một đời.”

Với tài năng của y, đương nhiên cũng nhận được thiệp mời Long Cung Yến. Thiên kiêu thiên hạ tê tụ, đúng là cơ hội tốt để y rửa sạch mối nhục.

Nhưng Mạn Giáp Tiên Sinh lại không cho y đi. Y không tài nào hiểu được.

“Đương nhiên ngươi có can đảm đối mặt, đương nhiên ngươi sẽ không thua hắn cả đời.” Vương Tây Hu cầm cần câu, nhìn Vị Thủy, chậm rãi nói: “Cái gọi là thắng bại cũng chỉ là cái dũng của hạng thất phu. Trường An, ngươi nhìn dưới chân, hay nhìn phương xa? Ngươi thấy dòng Vị Thủy này, hay là thế giới này?”

Cam Trường An đáp: “Ta nhìn dưới chân, cũng nhìn phương xa. Ta thấy Vị Thủy, cũng thấy thế giới này.”

“Nhưng ngươi cũng không thấy rõ ràng.” Vương Tây Hủ nói: “Ngươi quá thông minh, chính sự thông minh của ngươi đã che mắt ngươi.” “Tiên sinh.” Cam Trường An nghiêm túc lắc đầu: “Ta không hiểu.” Vương Tây Hủ không giải thích quá nhiều, chỉ nói: “Đến Yêu giới đi. Ngươi đã học xong đao thuật của Hứ Vọng, đao của Tần Trường Sinh, ngươi còn chưa được thấy.”

Cam Trường An kinh ngạc ngắng đầu: “Hắn bằng lòng dạy ta?” Vương Tây Hu nhìn mặt nước phẳng lặng, chỉ nói: “Bất cứ chuyện gì cũng có cái giá của nó, ngươi cần phán đoán chuẩn xác, ra tay hào phóng không chỉ nói tới tiền tài.” Ngày 2 tháng 2, rồng ngang đầu.

Hợp tế tự, động thổ, dựng xà, hội hợp.

Long Cung Yến bắt đầu.

Ở nửa đầu của Hoàng Hà, trong phạm vi nhìn thấy của Thiên Mã Nguyên Sở, thâm nhập chín vạn trượng dưới đáy nước. Một cung điện rộng lớn cuối cùng cũng rẽ sóng hiện lên, vén bức màn được dệt từ nơi giao nhau của thời gian và không gian, xuất hiện trước mắt mọi người.

Lối kiến trúc cỗ xưa, sừng sững, nguy nga, tráng lệ, cột đình như trụ trời, cửa cung như thiên môn.

Cung tường được dựng lên từ những viên gạch vuông thủy tinh nửa trong suốt, nhìn lên trên không thấy điểm cuối. Trường Hà mênh mông là vậy vẫn khiến người ta lo sợ không chứa nỗi nơi này.

Trên tường có vết tích thời gian. Đây không phải mười năm trăn năm phong hóa, không chỉ là nghìn năm vạn năm mài mòn, mà là sự đổi dời của hết thời đại này đến thời đại khác, con sóng thời đại cuốn trôi hết thảy, chỉ để lại những dấu tích không thể xóa kia.

Nó là hóa thạch sống của thời đại viễn cổ, bản thân nó đã là lịch sử! Lúc này Khương Vọng đang đứng ngoài cửa cung Trường Hà Long Cung, tưởng chừng như di tới thời đại mà Thiên Đình của yêu tộc là chí cao vô thượng, Long tộc ngự trị trên Thiên Đình.

Trước mắt khắp nơi đều là những vật trang trí hình rồng theo lối khoa trương phóng đại, sóng cả mênh mang trên đỉnh đầu, còn có thể nhìn thấy cá lớn bơi qua, nhưng dường như chúng đã ở một thời không khác, chỉ có thể nhìn mà không thể chạm.

Sức mạnh của thời gian kinh khủng nhường nào!

Đến cả kỳ tích tạo vật như vậy cũng đã tàn phai nét huy hoàng. Nơi này phải từng có hàng ngàn hàng vạn sinh linh sinh sống thì mới có thể khiến cho những kiến trúc hùng vĩ này bớt trống trải. Bây giờ nhìn vào, chỗ nào cũng hoang hoải mênh mang.
Bình Luận (0)
Comment