Chuong 4049
Chuong 4049Chuong 4049
1242 chữ
Chương 4049
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nghe nói số lượng Thủy tộc sống trong Long Cung hiện giờ còn không tới hàng vạn.
Tựa như trong một hồ nước rộng lớn mà chỉ có mấy con nòng nọc. Cho dù nhìn thế nào, cho dù chúng hoạt bát lanh lợi thế nào, cũng khó tránh khỏi trống trải cô quạnh.
Tiếng sóng dạt dào nơi vạn dặm xa xôi, thân ở dưới đáy Trường Hà lại không chút dập dờn.
Có cảm giác như “sắm sét quanh thân, nhàn nhã uống trà”.
Thư mời tham dự Long Cung Yến mang theo trên người tỏa ra hào quang, thông báo khách quý đến thăm.
Một Thủy tộc nhìn không ra nam nữ, đeo một khúc xương giữa trán, mặc trường bào được may từ chất liệu cổ xưa, dùng Hành Vân Nghi Bộ phù hợp lễ nghi Long tộc bước tới nghênh đón ngoài cửa cung: “Thị giả Long Cung — Bình Khánh, phụng ngọc lệnh của Long Quân ra đón Khương Vọng tiên sinh và Tịnh Lễ đại sự nhập điện.”
Đương nhiên, nếu thật sự bàn về nghi lễ cổ xưa thì Hành Vân Nghỉ Bộ của thị giả Long Cung này vốn là hành vi không hợp lễ nghi. Hành Vân Nghi Bộ là bước đi chuyên dùng để nghênh đón khách quý của Long tộc, bước đi như cuốn theo mây gió, phóng khoáng lả lướt nhưng không mát đi vẻ đoan trang. Không phải Long tộc thì không được đi.
Nhưng tất cả mọi người đều biết... Trong Trường Hà Long Cung chỉ có một Chân Long.
Long Cung Yến mở tiệc chiêu đãi thiên kiêu, đương nhiên Chỉ Lễ cũng có trong danh sách. Ở Huyền Không Tự, Tịnh Hải của Hàng Long Viện cũng nhận được thiệp mời, có điều Tịnh Lễ đã xuất phát, hắn ta cũng không cần tới nữa.
Tịnh Lễ không thể nào không đi cùng Khương Vọng, hắn ta muốn trông coi sư đệ.
Cũng là lần đầu tiên tới thăm Trường Hà Long Cung, nhìn đâu cũng thấy mới lạ, vừa thấy thị giả Long Cung tới đón thì kích động phắt tay: “Sư đệ, đi thôi!”
Khương Vọng vẫn bát động: “Không vội, ta đợi thêm một chút.”
“Đợi cái gì?” Tịnh Lễ là một hòa thượng đầy lòng hiếu kỳ.
“Chờ người.”
“Chờ người nào?” Tịnh Lễ cứng đầu cứng cổ hỏi đến tận cùng. Khương Vọng mỉm cười nói: “Tiểu thánh tăng, hay là ngươi vào trước giúp ta tìm đường, chúng ta sẽ qua tìm ngươi sau.”
“Vậy thì thôi!” Tịnh Lễ lắc đầu nguay nguay bĩu môi nói: “Ta phải chờ cùng đệ.”
Lúc này thị giả Long Cung vẫn yên lặng chờ bọn họ mới lên tiếng: “Cánh cửa này mở ra hình chiếu thời không, thời không các vị khách quý tiến vào Long Cung cũng không đồng nhất, ở đây không chờ được đâu.”
Chẳng trách cửa cung lớn như vậy mà chỉ có hắn và Tịnh Lễ, còn tưởng tới muộn.
Khương Vọng cũng không cảm thấy xấu hổ.
Hắn chỉ yên lặng đứng ngoài cửa cung, thoáng nhìn xa xăm, hắn cảm giác được thời khắc này, tại một thời không nào đó, cũng có người đang chờ hắn.
Cảm giác này, rất yên bình.
“Vậy làm phiền thị giả dẫn đường.” Hắn nói. “Ngài khách khí.” Thị giả Long Cung đi phía trước, dẫn hai vị thiên kiêu Nhân tộc tiến vào Long Cung.
Ba người đi trên con đường rộng lớn, như con kiến bò trong thần điện cổ xưa.
Tịnh Lễ tự có mối quan tâm của riêng mình, đuổi theo hỏi thị giả: “Thời không đi vào khác nhau, vậy chúng ta làm sao ăn cùng nhau được?”
Bình Khánh rất kiên nhẫn trả lời: “Chỉ là thời không ở cửa vào khác biệt, đây là cách để bảo vệ Long Cung, cũng là để bảo vệ khúc sông nơi Long Cung tọa lạc. Sau khi vào điện thì thời không đồng nhát.” Tịnh Lễ lại nhắn mạnh: “Ta ăn chay.”
Bình Khánh nói: “Đã chuẩn bị đồ chay cho ngài.”
Cứ như vậy, trong những câu hỏi liên tiếp của Tịnh Lễ, xuyên qua cửa cung cao như vòm trời, đi qua quảng trường với những pho tượng đá khắc hình Long tộc, băng qua cầu vòm vắt ngang tinh hà...
Đi tới một tòa đại điện.
Điện này lấy sao trời làm mái vòm, lấy sóng lớn hòa cùng thời đại làm gạch nền. Bảy phương có vách tường, có rộng có hẹp. So với nói là một cung điện nho nhỏ thì trông giống một thế giới hơn. Vô hạn quang huy sáng chói, vô hạn huyễn tưởng lãng mạn.
Đầu tiên Khương Vọng nhìn thấy một cô gái thanh lệ vô song đứng sau cửa vào cách đó không xa, hai tay chắp sau lưng, nhàm chán nhìn hình vẽ trên nền gạch.
Đường nét trên mặt nàng không thể nói là tinh xảo, mà như một bức chạm khắc bằng ngọc phủ sương, mơ hồ như tiên cảnh.
Hôm nay nàng mặc một bộ váy dài trung tính màu mây trắng, mái tóc được ván lên bằng ngọc quan, đuôi tóc rũ sau lưng, mang theo hương vị nhẹ nhàng của một nữ công tử nơi trọc thé. Nàng đương nhiên là Diệp Thanh Vũ.
Trước khi đến đã liên lạc qua thư, hẹn gặp nhau ở ngoài cửa cung, cùng nhau thưởng thức Long Cung Yến.
Lúc Khương Vọng nhìn nàng, trùng hợp nàng cũng nghiêng đầu qua.
Đôi mắt kia, dịu dàng tĩnh lặng, thanh tịnh lại dạt dào.
Một sợi tóc mai phất gợn làn thu thủy, bóng áo xanh nơi đáy mắt cũng dập don, làm cho lòng người cũng lay động.
Khương Vọng nói: “Bọn họ nói ở ngoài cửa cung không chờ được.” Diệp Thanh Vũ cười một tiếng, róc rách như suối chảy: “Ta vốn ngại nói rằng ta đang chờ người, bèn nói là ngắm cảnh, sau đó ngắm lâu quá, ta mới hỏi tại sao không thấy những người khác?”
Hai người đều bật cười.
Lúc này Tịnh Lễ mới dời mắt khỏi tòa đại điện khiến hắn ta phải trầm trồ, kinh ngạc nhìn thấy sư đệ đang trò chuyện cùng một cô gái.
Hắn ta lẳng lặng đi tới, mở to mắt, dựng thẳng lỗ tai.
Đây là yêu nghiệt phương nào?
Diệp Thanh Vũ bị cái đầu sáng bóng chiếu lóa mắt, cười dịu dàng nói: “Vị này chắc hẳn chính là Tịnh Lễ tiểu thánh tăng — Lưu Ly Phật Tử của Huyền Không Tự mà Khương Huyền vẫn thường nhắc với tai”
Nàng biết đôi sư đồ Khổ Giác và Tịnh Lễ đối xử với Khương Vọng vô cùng tốt, tốt đến khiến nàng có thiện cảm với toàn bộ Phật môn. Du Phương hòa thượng tới Vân quốc cũng được tiếp đãi nồng hậu. Tịnh Lễ mở to đôi mắt vô tội: “Ngươi là ai? Sư đệ lại không nhắc với Khương Vọng ở giữa, bèn nhanh chóng giới thiệu: “Đây là bạn tốt của ta, Tịnh Lễ của Huyền Không Tự. Còn vị này... cũng là bạn tốt của ta, Diệp Thanh Vũ của Lăng Tiêu Các. Mọi người trước lạ sau quen, nói chuyện thêm vài câu là quen ấy mà, ha ha.”