Chuong 4050
Chuong 4050Chuong 4050
1229 chữ
Chương 4050
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Diệp Thanh Vũ cười nói: “Tịnh Lễ tiểu thánh tăng là cao nhân Phật gia, nghiên cứu t đại giai không, chắc là không có kiên nhẫn nói chuyện phiếm... Hình như ta vừa nhìn thấy Phổ Ân Thiền Sư của Tu Di Sơn, tiểu thánh tăng có muốn đi gặp một chút, thảo luận đôi điều về Phật pháp hay không?”
“Không có gì để thảo luận.” Tịnh Lễ hào sảng nói: “Sư phụ ta nói, Phật môn chính thống ở Huyền Không, Huyền Không chính thống ở Tam Bảo, ta không thèm theo đám bàng môn...”
Hắn ta đột nhiêu nhíu mày: “Ngươi vừa mới nói Phổ Ân?”
Nghe thật là quen tai.
Có phải cái kẻ mà sư phụ bảo mình nếu gặp thì đánh?
“Đúng vậy đó.” Diệp Thanh Vũ nói.
Tịnh Lễ lòng dạ đơn thuần, trước nay luôn nghĩ cái gì là làm cái đó, lập tức xắn tay áo: “Ở đâu?”
Diệp Thanh Vũ chỉ về một phương hướng nào đó, hắn ta lập tức như ngựa hoang thoát cương... Nhưng bị Khương Vọng níu lại.
“Tiệc còn chưa bắt đầu đâu đấy, ngươi đừng có tùy tiện đánh nhau. Không nói Long Cung có hoan nghênh hay không, ngươi giữ lại chút sức lực cho trận luận bàn ở đằng sau, vừa đánh nhau vừa kiếm tặng thưởng chẳng phải có lời hơn sao?”
Tịnh Lễ bội phục: “Sư đệ thật thông minh!”
Diệp Thanh Vũ thầm nói đáng tiếc.
Nhưng con ngươi hòa thượng đảo một vọng, lại lấy ra một cái mũ rộng vành đội lên đầu: “Ta lén đi quan sát trước.” Tịnh Lễ cũng không phải đồ ngốc.
Có câu biết người biết ta trăm trận trăm tháng, cho dù có trùm bao tải rồi đánh thì cũng phải nhắm cho chuẩn trước.
Không cần Diệp Thanh Vũ hao tâm tổn trí, hắn ta đã lén lút rời đi. Phương thức quan sát này rất khó để không bị người khác quan sát lại.
Nhưng Khương Vọng cũng đi mặc kệ hắn ta.
Đây không phải lúc để lo lắng cho Tịnh Lễ.
Khương nào đó nhìn theo bóng lưng tiểu thánh tăng, nói như không có việc gì: “Ngươi biết đấy, hắn là một tên hòa thượng, có một số chuyện ta không thể nói với hắn...”
“Có một số chuyện... là chuyện gì?” Diệp Thanh Vũ ngoảnh đầu lại, nhìn vào mắt hắn...
“À thì...” Khương Vọng lục tìm trong vốn từ vựng nghèo nàn của mình, cố gắng sắp xếp từ ngữ.
Diệp Thanh Vũ đứng trong một góc Long Cung Yến — thịnh hội tụ tập thiên kiêu khắp thiên hạ, từng bước ép sát: “Chuyện gì?”
Bỗng một tiếng hét lớn khiến hai người giật nảy mình.
“Khương Vọng!”
Hứa Tượng Can ngang cao vằng trán sáng bóng, đứng dậy từ một vị trí khá dễ thấy trong điện, ra sức vẫy tay.
Âm thanh ồn ào khiến người trong điện ghé mắt nhìn sang.
Tới dự tiệc tại Trường Hà Long Cung hôm nay có ai không phải thiên kiêu? Có ai không mang thân phận? Tát cả mọi người đều ngồi xuống, vài ba người quen tụ lại một chỗ, nhỏ giọng nói chuyện. On ào như vậy đúng là hiếm thấy.
Đương nhiên, cái tên “Khương Vọng” này cũng là trọng điểm gây chu y.
Chiếu Vô Nhan đứng sau lưng Hứa Tượng Can lẳng lặng nhích sang một bên, có lẽ là không muốn bị gom thành một hội với hắn ta.
Hắn ta vẫn không phát giác, vẫn cao giọng: “Song kiêu Cản Mã sơn hôm nay tễ tựu ở đây, Long Cung Yến lần này có giá trị rồi!”
Long Cung Yến được bài trí theo kiểu mỗi người một bàn, không bắt mọi người phải ngồi vây quanh một bàn lớn cùng nhau ăn uống. Còn chưa vào tiệc chính, Long Quân còn chưa xuất hiện, khách cũng tới chưa đủ.
Trong điện bày rất nhiều bàn ăn, lúc này đang bày rất nhiều hoa quả quý hiếm.
Thị giả Long Cung mặc trang phục của nhiều thời đại khác nhau đứng bên cạnh cột thủy tinh, chờ khách gọi bát cứ lúc nào.
Hứa Tượng Càn phiền thì phiền thật đáy, còn rất mát mặt nữa, nhưng có thể gặp được hắn ta ở đây, Khương Vọng vẫn rất vui.
Có câu tha hương gặp cố tri, đúng là một chuyện vui lớn trong đời người.
Hắn đưa tay ra hiệu với Diệp Thanh Vũ rồi sải bước tiến lên, tươi cười rạng rỡ: “Gọi lớn tiếng như vậy, ta còn tưởng ngươi luyện Sư Tử Hống đấy!”
Hứa Tượng Càn như nghe không hiểu lời nhắc nhở uyễn chuyển này, hoặc là có lẽ hắn ta cũng không thèm nghe Khương Vọng nói cái gì, cười ha hả: “Quả thực là ta ngủ một giác vừa dậy là đã thành Thần Lâm, đúng là rất đơn giản!”
“Các ngươi rời khỏi Tuyết quốc khi nào?” Khương Vọng cười hỏi. “Đúng vậy, ta thành Thần Lâm từ năm ngoái! Ày, bình thường không chuyên tâm, phí hoài năm tháng. Sư phụ ta thường nói thiên phú của ta tốt như vậy, trời ban cho tâ đúng là lãng phí!” Hứa Tượng Can thở dài, lại nhìn trái nhìn phải: “Hả? Lý Long Xuyên, Yến Phủ, Trọng Huyền Thắng đâu cả rồi?”
Không chờ Khương Vọng trả lời, hắn ta lại thở dài: “Hầy, cũng đúng. Long Cung Yến không phải ai cũng mời. Dù sao bọn họ vẫn chưa Thần Lâm.”
Khương Vọng nhìn một hồi không nhịn nổi nữa, bèn giơ tay ngăn lại: “Rồi rồi, nói tiếp là không lịch sử nữa đâu đấy.”
Hứa Tượng Càn vươn hai tay đến, nắm chặt bàn tay của hắn một cách thân mật: “Khoảng cách với bạn tốt ngày xưa càng lúc càng xa, đây không phải điều ta mong muốn, Khương huynh, ta cô độc lắm! Cũng chỉ có ngươi mới hiểu được ta! Lúc biết huynh đệ Thần Lâm, đưa mắt nhìn quanh đã thấy vắng đi rất nhiều người!”
Diệp Thanh Vũ vốn muốn chào hỏi huynh đệ của Khương Vọng một tiếng, nhưng sau khi theo tới đây thì lại ngắn ra không xen vào được một câu nào.
Nói nhiều thật đấy!
Hai người này ai nói chuyện người nấy, lại còn có thể trò chuyện vui vẻ như vậy.
Chẳng trách có thể làm bạn của nhaul
Khương Vọng dùng sức rút tay ra, không chịu tiếp tục chủ đề Thần Lâm: “Giới thiệu một chút, vị này là Diệp Thanh Vũ của Lăng Tiêu Các.”
Hứa Tượng Càn nghiêm túc nhìn một cái, nghĩ gì đó, đột nhiên vỗ tay: “Ta biết rồi! Là người nắm tay ngươi trên Quan Hà Đài mài! Lúc ấy còn đeo mạng che mặt!”
Lại đè giọng xuống, rất ra vẻ: “Chúc mừng ngươi nha, thiên hạ đệ nhát.”
Diệp Thanh Vũ cũng không ngượng ngùng, hào phóng cười nói: “Cũng chúc mừng ngươi nha, ngủ một giác đã thành Thần Lâm, đúng là thiên tài.”
Hứa Tượng Càn ném cho Khương Vọng một ánh mắt tán dương, sau đó khoát tay với Diệp Thanh Vũ: “Hư danh, hư danh, ta không thích nhắc đến chuyện này.”