Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 4045 - Chuong 4070

Chuong 4070 Chuong 4070Chuong 4070

1224 chữ

Chương 4070

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Hư Uyên Chi là ai?

Có một lời bình kinh khủng luôn văng vẳng bên tai cường giả đương thời...

“Mấy phần siêu thoát.”

Từ xưa đến nay có bao nhiêu hào kiệt, bao nhiêu nhân vật vinh quang một thời, có bao nhiêu người có thể mở ra con đường siêu thoát? Lại có mấy người có thể nói được “mấy phần” trước khi siêu thoát?

Bao nhiêu anh hùng đứng trước ngọn sóng, để rồi chìm trong sóng triều mãnh liệt.

Bao nhiêu tồn tại tựa như mặt trời ban trưa, cuối cùng đều lặn về núi tây!

Cho đến ngày nay, kế hoạch của Hư Uyên Chi đã vô cùng rõ ràng. Ông ta khai sáng huyền học, tạo dựng Thái Hư Huyễn Cảnh, cùng một lúc đi lên hai con đường siêu thoát, hai con đường này hỗ trợ lẫn nhau, con đường nào cũng có cơ hội thành công!

Thậm chí có thể nói, ông ta đã gần chạm tới thành công.

Trải qua quá trình thử nghiệm, giám sát, đàm phán dài đằng đẳng, Thái Hư Huyễn Cảnh dần nhận được sự công nhận của các thế lực lớn tại hiện thế, theo sự gật đầu tán thành của các thế lực lớn, dần dần mở ra, dan dần lan rộng. Máy năm gần đây đã nghênh đón thời kỳ phát triển mạnh mẽ!

Thái Hư Giác Lâu đã trở thành một trong những công trình kiến trúc có sức ảnh hưởng nhất trên thế gian, dù ở bát cứ nơi nào, chỉ cần được xây lên thì sẽ lập tức kín người.

Thái Hư Huyễn Cảnh đã bao trùm lên mọi khu vực tại hiện thé, tất cả tu sĩ siêu phàm trên thế gian đều có cơ hội tiến vào.

Thái Hư Quyển Trục một khi được tung ra sẽ lập tức dáy lên sóng gió trong thiên hạ. Các tu sĩ tự do rải rác khắp thiên hạ rộng lớn sẽ bện thành một sợi dây thừng theo nhiệm vụ mà quyễn trục đưa ra, phát ra năng lượng ngoài sức tưởng tượng.

Bắc đến hoang mạc, Nam đến rừng sâu, Tây đến núi tuyết, Đông đến đại dương, khắp nơi đều có bóng dáng của “Thái Hư Hành Giả”.

Hư Trạch Minh rời biển chính là để thúc đẩy sự phát triển của Thái Hư Quyển Trục, mở rộng sức ảnh hưởng của Thái Hư Quyển Trục tại quần đảo gần biển. Là thế lực nội bộ Thái Hư Phái, ở phe cáp tiến, y vẫn chưa hài lòng với việc thúc đẩy Thái Hư Quyển Trục phát triển từng bước như vậy.

Một Thái Hư Phải nắm trong tay “Thái Hư Huyễn Cảnh” và “Huyền học”, có một tổ sư mấy phần siêu thoát, sao có thể an cư lánh đời? Với lối hành động khoan thai như của Hư Trạch Phủ thì khi nào mới có thể khiến Thái Hư Huyễn Cảnh phủ rộng khắp chư thiên vạn giới? Khi nào mới có thể khiến Huyền học trở thành học thuyết nỗi tiếng? Thái Hư Tổ Sư bế quan đã lâu, tinh tu học vấn, duy trì sự ổn định của Thái Hư Huyễn Cảnh, cũng xung kích cảnh giới vô thượng.

Trong cuộc tranh luận nội bộ về lý niệm, phe do Hư Trạch Minh đại diện dần chiếm thế thượng phong. Và thực sự thì Thái Hư Huyễn Cảnh cũng phát triển với tốc độ nhanh hơn.

Kẻ dã tâm bừng bừng như y, sau một thời gian đã thành công đưa vùng biển nhập vào Thái Hư Quyển Trục, hoàn thành cú nhảy vọt mang tính bước ngoặt của Thái Hư Quyển Trục tại quần đảo gần biển. Nhưng y vẫn chưa thấy đủ. Thậm chí còn muốn lợi dụng Thái Hư Quyển Trục tham gia vào chiến trường chủng tộc. Nếu y có thể dựa vào Thái Hư Quyền Trục mà phát huy tác dụng quan trọng trong chiến tranh Mê giới, Thái Hư Quyển Trục nhất định sẽ một trận thành danh, còn hơn cả ngàn vạn môn nhân trăm năm ngàn năm khổ công.

Lúc này mới có lượng lớn hải thú trên đảo Tinh Châu, có Thiên Địa Đại Ma Bàn chuyên nghiên cứu bản tướng của Hải Chủ.

Đáng tiếc...

Y đánh giá bản thân quá cao, để rơi vào bẫy của Hải tộc.

Đảo Tinh Châu nơi hải thú tu tập biến thành cảnh cổng để đánh phá quần đảo gần biển.

Vậy nên Hu Trạch Minh phải chịu trách nhiệm cho cuộc chiến này! Sự việc dừng ở đây, tức là sự phát triển của Thái Hư Quyển Trục tại quần đảo gần biển gặp trở ngại, quyền lợi của Thái Hư Phái đối với Thái Hư Quyển Trục bị hàn chế. Hư Trạch Minh chịu quân pháp của T quốc. Cho dù là xử trảm hay ngồi tù thì cũng sẽ không liên lụy tới sơn môn Thái Hư Phái.

Nhưng đúng lúc này, Hư Trạch Minh lại làm ra một chuyện ngu xuẩn. Y lựa chọn chạy trốn, hòng thoát khỏi hình phạt của Te quốc!

Y cho rằng Thái Hư phái có thể bảo vệ y, y cho rằng chỉ cần y chạy về Thái Hư Phái, không để bị bắt thì cái tội “vô tâm thất trách” của y tại đảo Tinh Châu có thể thương thảo. Thái Hư Huyễn Cảnh bành trướng quá nhanh, khiến y ảo tưởng về quyền lực của Thái Hư Huyễn Cảnh, cho rằng Thái Hư Tổ Sư có thể siêu thoát thì y cũng có thể sai khiến các phương.

Nhưng sao có thể trốn về Thái Hư Phái?

Quần đảo gần biển bị người Tề bao phủ, bấy giờ lại đang trong trạng thái chiến tranh, trên đời này không có một thế lực nào có thể im hơi lặng tiếng cứu y đi. Y cũng bất giác nghĩ đến Thái Hư Quyển Trục, một vài nhiệm vụ không đáng chú ý, một vài người không liên quan... Giúp y bí mật thực hiện.

Mà việc lần này, đã kinh động đến căn cơ Thái Hư Phái!

Thành ra như hôm nay, lục đại bá quốc, thiên hạ đại tông, cường giả khắp nơi tề tụ tại thắng cảnh Thái Hư, muốn đòi một lời giải thích từ Thái Hư Phái! Bọn họ muốn hỏi Hư Trạch Minh tính toán điều gì, hỏi Hư Uyên Chi ở đâu? Hỏi xem rốt cuộc lời cam kết “tuyệt đối công bằng, tuyệt đối công chính, tuyệt đối an toàn” của Thái Hư Phái lúc trước đã đi đâu? Há có thể xem nhẹ sự giám sát của các phương! Thái Hư Phái còn có thể ăn nói thế nào?

Nhiều cường giả kinh khủng như vậy, chỉ một cái giơ tay nhắc chân thôi cũng đủ đánh nát sơn môn Thái Hư Phái, mấy nghìn năm gầy dựng trong thắng cảnh cũng hóa thành tro tàn.

Đại trận hộ sơn, cường giả sơn môn, đạo pháp huyền diệu, tất cả đều như giấy mỏng.

Thái Hư Phái được liệt vào thiên hạ đại tông, có hy vọng trở thành thánh địa như Đại La Sơn, nhưng trước mặt đối thủ bực này, hoàn toàn không có sức phản kháng! 1222 chữ

Chương 4071

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Đủ rồi...”

Một đạo giả búi tóc bị đánh tán loạn, đạo bào trên thân cũng rách nát, đầy tảng đá đè trên người mình ra, loạng choạng đứng dậy.

Ông ta chính là tông chủ đời này của Thái Hư Phái, Chân Nhân Hu Tĩnh Huyễn.

Vừa mới trở về từ vùng Cực Tây đã thấy các dường giả xông lên núi. Ông ta vội vàng xông lên, muốn lý luận phải trái. Kết quả vừa đối mặt đã bị một bàn tay quật xuống lòng đất. Thậm chí ông ta còn không biết người giáng cho mình cú tát này là ai.

“Đủ rồi.”

Ông ta ngang mặt đối diện cường giả các phương giá lâm tông môn nhà mình, ánh mắt đầy bi phẫn: “Thái Hư có tội gì, lại đáng để người vai gánh vạn quân như các vị phải cực khổ tới tận đây giương đao rút kiếm?”

“Rầm!”

Một đạo sĩ đã nhìn không ra hình người ngã xuống trước người ông ta.

Tiếng rên rỉ đau đớn gần như không thể nghe thấy, khí tức suy yếu nhưng cũng đủ để nói rõ thân phận của Hư Trạch Minh.

Khương Mộng Hùng đứng trên không trung, tiếng nói phủ xuống mang theo khí thế áp đảo: “Thái Hư tội gì, cần ta nói rõ sao?”

Trận chiến ở Yêu giời, vì cế gắng giết Huyền Nam Công mà bị thương. Lại vì dưỡng thương mà bỏ lỡ trận chiến oanh liệt tại Mê giới. Khương Mông Hùng nam chinh bắc chiến đánh giết không ngừng, rốt cuộc cũng có một khoảng thời gian bình lặng.

Nhưng hôm nay lại xuất hiện lại đây với khí thế mạnh mẽ như muốn nghiền nát Thái Hư Phái. Uy thế của vị quân thần Đại Tề này thậm chí còn hơn cả lúc trước.

Hư Tĩnh Huyền cúi đầu nhìn xuống, nhìn Hư Trạch Minh đang co quắp trên mặt đất.

Ngày xưa hào quang vô hạn, cũng là người xuất sắc trong thế hệ trẻ tuổi, có tư cách tham dự Long Cung Yến. Bậy giờ lại như một bãi bùn nhão, toàn thân không có một khúc xương nào đứng thẳng dậy nổi. Chỉ có bờ môi đang mắp máy, rất gắng gượng, nhưng chỉ có thể map máy rất nhẹ.

Y đang nói...

“Ta đáng chết.”

Ta... đáng... chết...”

Ánh mắt Hư Tĩnh Huyền tràn ngập đau đớn.

Ông ta chậm rãi ngang đầu lên, nói: “Trách nhiệm trong chuyện này, ta sẽ chịu.”

Lần này ông ta tới vùng Cực Tây, một là để thăm hỏi Tạ Ai, xem vị Sương Tiên Quân nghe nói là đã chuyển thế thành công kia, đại diện tổ sư phái Thái Hư nối lại tình hữu nghị trong quá khứ. Tranh thủ lúc Tuyết quốc đang bị phong tỏa mà xây dựng thêm càng nhiều Thái Hư Vọng Lâu. Hai là thăm hỏi Ngọc Kinh Sơn, muốn Thái Hư Huyễn Cảnh đạt được nhiều sự ủng hộ hơn từ Ngọc Kinh Sơn, đẩy mạnh triển khai hợp tác giữa hai bên trên càng nhiều lĩnh vực.

Thái Hư Tổ Sư cận kề siêu thoát, ông ta thân là Tông chủ đời này của Thái Hư Phái, cố gắng giành được càng nhiều sự ủng hộ về cho tông môn mình cũng là để con đường siêu thoát của Tổ Sư bớt đi một vài trở ngại. Thời điểm chuyện của Hư Minh Trạch dáy lên sóng gió, ông ta cũng ý thức được nguy hiểm, cũng rất cố gắng muốn giải quyết vấn đề. Nhưng không ngờ thời khắc này lại đến đột nhiên như vậy.

Vốn là một quá trình đánh cờ dài dằng dặc. Thái Hư Phái tay trái cầm Huyền học, tay phải nắm Thái Hư Huyễn Cảnh, đều đang phát triển với tốc độ cực nhanh, chính như mặt trời ban trưa, hẳn là có rất nhiều con bài để đánh, có rất nhiều điều kiện để đàm phán.

Nhưng đến hôm nay ông ta mới hiểu được.

Đúng là có quá trình đánh cờ, nhưng ván cờ này tồn tại trong những thế lực có mặt tại đây hôm nay. Từ thời khắc Hư Trạch Minh điều chỉnh nhiệm vụ của Thái Hư Quyển Trục để bảo vệ bản thân thì Thái Hư Phái đã bị đá ra khỏi bàn cờ!

Toàn bộ Thái Hư Phái từ ông ta trở xuống bận rộn bôn ba đều là đang đấu trí dau dũng với không khí.

Gì mà xa thân gần đánh, trao đổi ích lợi, thay thế tài nguyên, hết thảy đều vô dụng, giây trước ông ta còn rông dài ở Ngọc Sơn Kinh thì giây sau Ứng Giang Hồng đã đánh tới tận cửa!

Thời khắc này, cảm xúc của ông ta rất bi tráng.

Mang theo ý thức của người đứng đầu tập thể.

“Ta là Tông chủ Thái Hư Phái đời này. Quản lý kẻ dưới không nghiêm, là tội của ta! Bát lực trong việc giám sát nội bộ, là tội của ta! Thái Hư Quyền Trục xuất hiện lỗ heng mà không tu bổ kịp thời, là tội của ta!” Ông ta giơ tay lên, nhưng cũng không phải để phản kháng: “Từ nay Thái Hư Phái xin rút quyền quản lý Thái Hư Quyển Trục, chuyển giao toàn bộ quyền tuyên bố nhiệm vụ. Các phương phân chia thế nào, xin hãy tự thảo luận.”

Ông ta nhìn những cường giả đứng sừng sững trên không trung, nói ra quyết tâm của mình: “Hôm nay Hư Tĩnh Huyền ta nguyện lấy cái chết đền tội! Chỉ mong cái chết của ta có thể làm lời cảnh cáo cho người sau. Đời đời kiếp kiếp, không thể xâm phạm luật lệ Thái Hư!” Môn nhân Thái Hu kêu khóc: “Tông chủ không thể!”

Hư Tĩnh Huyền đột nhiên thu tay, tự giáng vào đầu...

“Bich

Nhưng thân thể ông ta đột nhiên bay lên cao, bị một bàn tay hát lên, lộn mấy vòng rồi mới rơi xuống mặt đất. Sức mạnh tích tụ để tự vẫn cũng bị đánh tan trong cú đánh này.

Khương Mộng Hùng lạnh lùng nói: “Muốn tự sát là chuyện của ngươi, cút sang một bên mà tự sát, đừng ở đây làm chướng mắt!”

Trong thời khắc này, Hư Tĩnh Huyền đã có sách lược bỏ của lấy người, lại có quyết tâm lấy chét tạ tội, miễn cưỡng có thể xem là một tông chủ đạt tiêu chuẩn.

Nhưng ông ta lớn giọng thề thốt sẽ gánh chịu trách nhiệm, câu này quá buồn cười, cũng quá ngây thơ.

Ông ta làm sao gánh nỗi?

Trọng Huyền Chử Lương đánh giá Hư Tĩnh Huyền là “đóng cửa tu hành, chỉ lo tu thân mình”, đánh giá này cực kỳ đúng.

Te quốc thả cho Hư Trạch Minh chạy trốn, cho nội bộ Thái Hư Phái cơ hội can thiệp vào Thái Hư Quyển Trục chính là để hôm nay cầm đao tới đây, giáng nhát đao đầu tiên xẻ thịt Thái Hư Phái!

Trận này bắt đầu từ Tề quốc, sáu nước bá chủ dẫn đầu, các tông môn cổ xưa đều đã ngầm đồng ý với hành động xâm lược Thái Hư 1195 chữ

Chương 4072

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Đến bây giờ, Hư Trạch Minh có nên chết hay không, Thái Hư Quyển Trục rốt cuộc bị ai động tay động chân, đều không còn quan trọng nữa.

Nhiều cường giả như vậy bao vây tại đây, tuyệt đối không có chuyện tay không mà về!

Miệng Hư Tĩnh Huyền phun ra máu tươi, cắn răng nói: “Sai lầm của Hư Trạch Minh, trên dưới Thái Hư Phái ta nguyện bỏ ra cái giá lớn như vậy để đến bù. Chẳng lẽ còn không đủ? Các ngươi còn muốn thế nào? Chẳng lẽ phải đuổi cùng giết tận sao?”

Khương Mộng Gấu chỉ xòe năm ngón tay ra, giơ về phía ông ta, nhưng căn bản không thèm nhìn ông ta dù chỉ một cái, chỉ nhìn tầng mây đang sa xuống dò xét: “Hư Huyên Chi, ra đi. Ngươi không còn thời gian nữa rồi.”

Tế thiên tử đã từng hỏi Khương Vọng, thiên hạ há lại là thiên hạ chật chội như vậy?

Hôm nay Khương Mộng Hùng muốn tuyên bố cho Thái Hư Phái rằng, thiên hạ đúng là thiên hạ chật chội như vậy!

Lục đại bá quốc cho ngươi ngang đầu, ngươi mới có thể ngang đầu.

Cho dù là Thái Hư Phái.

Cho dù là Thái Hư Phái có Hư Uyên Chi trấn giữ!

Đúng lúc này, một tiếng thở dài yếu ớt vang lên.

Tầng mây trên thắng cảnh Thái Hư, từng tầng từng tầng nhanh chóng tản ra. Một mảnh dat bằng phẳng vuông vức như bàn cờ hiện ra trước mắt tất cả mọi người.

Bên ngoài đất bằng là hư vô, phía trên đất bằng chỉ có ba căn nhà đá xếp theo hình tam giác.

Trong gian nhà đá treo biển “Tổ Sư Đường” là một đạo nhân ở giữa ranh giới có và không, khi thì tồn tại khi thì không tồn tại, chậm rãi đi ra.

Ông ta đi ra khỏi căn nhà, đặt mình vào cùng một thế giới với các cường giả ở đây.

Ông ta đứng trước nhà đá, trên đất bằng, ngang đầu lên, lộ ra đôi mắt hỗn độn, biến ảo thời không.

Đây là một vị cường giả tuyệt thế đã hiểu thấu con đường siêu thoát, đồng thời cũng đang kiên định đi về hướng siêu thoát.

Nhưng lúc này ông ta đứng trên không trung, mây giông cuồn cuộn tới, không một đám mây nhàn.

Khương Mộng Hùng nặng nề, nghiêm túc mà nhìn ông ta, cho đến khi đôi mắt ông ta không còn biến ảo.

“Tĩnh Huyền à.” Hư Uyên Chi cát lời.

Hư Tĩnh Huyền trở người, nằm sắp trên mặt đất, khóc thút thít: “Đệ tử Tĩnh Huyền bát tài, bái kiến tổ sư!”

Tắt cả các đệ tử Thái Hư Phái ở đây đều giãy dụa quỳ gối.

Hư Uyên Chi nói: “Ngươi cũng đã biết, vì sao ta lại dựng Tổ Sư Đường ở nơi thấp nhất sơn môn?”

Hư Tĩnh Huyền khóc lã chã nói: “Ngài làm vậy là để nhắc nhở tu sĩ Thái Hư Phái chúng ta đừng tưởng mình cao cao tại thượng. Ngài ở nơi thấp nhất, người tu hành chúng ta đặt mình thấp hơn người khác.” một hơi.

Mọi người đều mong mình cao hơn người khác, đều muốn dẫm lên kẻ khác làm bàn đạp, há có ai tình nguyện đặt mình thấp hơn?

Bị cưỡng ép gián đoạn quá trình siêu thoát, thế cục tốt đẹp bỗng chốc sụp đổ, ông ta cũng không hề luống cuống, chỉ chậm rãi hỏi: “Hư Trạch Minh ngươi, vì sao cảm thấy mình có tu cach thoát khỏi hình phạt, có tư cách không gánh chịu hậu quả do tội lỗi mình gây ra? Thân phận Thái Hư Phái rốt cuộc có gì đặc biệt hơn người? Hư Trạch Minh ngươi cao quý ở đâu?”

Ông ta lại hỏi: “Hư Tĩnh Huyền ngươi vì cái gì dám không đặt nguyên tắc tuyệt đối công bằng, tuyệt đối công chính, tuyệt đối an toàn' vào lòng, vì cái gì dám vứt bỏ gốc rễ của Thái Hư Phái chúng ta? Hư Trạch Minh là đứa trẻ ngươi nuôi lớn, ngươi thương hắn. Vì sao không thương cho cơ nghiệp Thái Hư Phái ta, không thương cho bao năm cố gắng vắt vả của Thái Hư Phái?”

Hư Trạch Minh nằm đó không nhúc nhích. Hư Tĩnh Huyên dập đầu một cái, trán chảy đầy máu, thẹn không thể nói.

Hư Uyên Chi nhẹ nhàng vung tay áo, xoa dịu đau đớn trên thân thể bọn họ: “Nhưng việc này cũng không thể chỉ trách các ngươi. Thái Hư Phái bắt công, lòng riêng quấy phá, đây là một lý do rất hay, nhưng không phải là lý do duy nhát... Sống trên đời sao có thể không phạm sai lầm?”

Ông ta mặc một bộ đạo bào âm dương, lúc thì nóng như mặt trời, lúc thì lạnh như trăng sáng, một thân luân phiên nhật nguyệt sáng tối. Ông ta nhìn được quá thấu tỏ, cho nên tiếng thở dài của ông ta là mặt trời xuống núi, nỗi nuối tiếc còn chưa nguôi: “Đóng cửa sơn môn cũng không khóa được lòng người mãnh liệt. Xa lánh thế gian không lánh được nhân quả hồng trần. Đã biết dòng lũ ngập trời, chuyện hôm nay cũng không khiến ta bát ngờ.”

Cuối cùng ánh mắt ông ta cũng trở lại thế giới này, trong sáng tỏ tường hướng về các cường giả trên bầu trời.

Khương Mộng Hùng, Ứng Giang Hồng, Hứa Vọng, Tống Bò Đề... “Như vậy.” Tiếng nói của ông ta cũng như hư như thực, vang lên bên tai các Chân Quân Diễn Đạo, ông ta chắp tay hỏi: “Các vị ở đây, ai sẽ ban cho Hư Uyên Chỉ ta một lần bại đây?”

Ông ta khiêu chiến!

Ông ta sẵn lòng khiêu chiến bất cứ một Chân Quân nào ở đây!

“Vô dụng thôi.” Khương Mộng Hùng lắc đầu, có vẻ tiếc rẻ: “Thiên tử sáu nước đều đang hướng ánh mắt vào đây, sẽ không cho ngươi cơ hội thăng hoa.”

Trong tình thế Huyền học và Thái Hư Huyễn Cảnh đều không có khả năng thành công, Hư Uyên Chi muốn giết chết những Chân Quân ở đây, dùng lực chứng siêu thoát!

Nhưng sẽ không một người nào cho ông ta cơ hội này.

Một khi Hư Uyên Chi ra tay, những cường giả ở đây cũng sẽ lập tức hành động... xóa sổ ông ta khỏi thế giới này.

Các vị cường giả giáng lâm sơn môn Thái Hư hôm nay, mỗi một người đều là kẻ giết ra từ núi thây biển máu, cả đời tranh đấu không biết bao nhiêu lần. Đã cùng nhau giáng lâm ở đây, tất nhiên cũng đã chặn hết mọi khả năng.

Trong mây giông thinh lặng trên kia, là quá khứ, hiện tại, và tương lai...

Đã bị chém đứt của Thái Hư Phái. 1201 chữ

Chương 4073

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Năm xưa ở Ngọc Kinh Sơn, cùng Chưởng giáo Ngọc Kinh Sơn luận đạo.

Hư Uyên Chi vẫn chỉ là tu sĩ Thần Lâm, từng phát lời thề rộng lớn này...

“Người tu hành chúng ta, nguyện làm người dưới người.”

Chính câu nói này đã khiến Chưởng giáo Ngọc Kinh Sơn thả ông ta xuống núi.

Từ đó ông ta thoát ly đạo môn, động thế cầu chân.

Rồi mới có Thái Hư Phái được sáng lập vào năm 1350 Đạo Lịch. Xưa nay ấn tượng trong lòng mọi người về đại tông hiện thế siêu nhiên thế ngoại này là thần bí mà mờ ảo, thậm chí rất nhiều người còn không biết đến sự tồn tại của nó... Cho đến khi Thái Hư Huyễn Cảnh bát ngờ xuát thế.

Hư Uyên Chỉ ba tuổi bắt đầu học đạo, từ đó đã luôn đứng trên đỉnh núi nhìn xuống chúng sinh. Thế gian thiên kiêu tuy nhiều, nhưng người có thể sánh với ông ta thì chỉ được một vài.

Nhưng ông ta lại phát lời thề nguyện, muốn đặt mình ở nơi thấp nhất chúng sinh, muốn làm người dưới người.

Không ai biết, trong khoảng thời gian đi khắp thiên hạ nghiệm chứng Thần Lâm, ông ta đã trải qua những gì, nhìn thấy những gì.

Mọi người chỉ biết, lúc đó ông ta được công nhận là Đệ Nhát Thần Lâm. Một đường hành tau, một đường cầu đạo. Có chỗ sáng tạo, có chỗ truyền đời. Học theo tiên hiền Mẫu Hán Công, tuyệt đối không keo kiệt tài trí. Về sau ông ta sáng tạo Thái Hư Huyễn Cảnh, mục đích cũng là hội tụ dòng chảy nhân đạo, tích góp từng giọt nước nhỏ góp gió thành bão.

Trên đời này, người tài hoa trác tuyệt vĩnh viễn chiếm thiểu số. Nhưng đại đa số người bình thường tập trung lại một chỗ, trí tuệ của bọn họ cũng đủ để thay đổi trời đất.

Vì sao chưa hầu liệt quốc, các đại tông phái đều gật đầu đồng ý xây dựng Thái Hư Huyễn Cảnh?

Bởi vì bọn họ đều nhìn thấy tiềm lực to lớn của Thái Hư Huyễn Cảnh, nhìn thấy trí tuệ của tất cả mọi người hội tụ lại thì sẽ tạo ra sức mạnh to lớn nhường nào.

Chính như Thương Hiệt tạo chữ, phàm nhân cũng có thể “thuật đạo”, mới day lên dòng chảy nhân đạo.

Chính như Binh Vũ sáng tạo ra binh trận, tập hợp quần chúng thành một thể, mới khiến cho Nhân tộc có sức mạnh chống lại Yêu tộc. Các vị tiên hiền viễn cổ nâng cao dân trí, đoàn kết các phương, mới giành được thắng lợi cuối cùng.

Thái Hư Huyễn Cảnh có thể xem là con đò đi qua khổ hải, là thuyền thần độ tai ách trong thời đại mới.

Nhưng cũng chính vì Thái Hư Uyễn Cảnh quan trọng như vậy, cho nên nó không thể bị Thái Hư Phái nắm giữ thêm nữa.

Chỉ có danh tiếng và công cụ là không thể bị người làm giả. Đường đường thiên tử, há có thể bị người ta nắm đằng chuôi? Đây mới là nguyên nhân cốt lõi dẫn đến việc nhiều cường giả như vậy tề tụ tại Thái Hư Phái ngày hôm nay.

Mà thời cơ bọn họ đến thăm lại vừa đúng, vừa đúng lúc Thái Hư Huyễn Cảnh mở rộng mạnh mẽ, tất cả mọi cơ sở vật chất đều đã hoàn tiền, cũng là lúc Hư Uyên Chỉ còn chưa siêu thoát.

Sớm một bước, trễ một bước, đều không tốt. Hiện tại.

Hư Uyên Chỉ và Thái Hư Phái của ông ta đều phải nghênh đón vận mệnh.

Đây là ý chí chung của thiên tử bá quốc, trong thời đại thể chế quốc gia thịnh vượng, đây chính là thanh âm vang đội nhất của hiện thé, tuyệt đối không có phép trái lời.

Trong thời điểm này, vậy mà Hư Uyên Chi lại rất bình tĩnh.

Cũng rất trầm lặng.

Im lặng một lúc sau, ông ta mới lên tiếng: “Vậy thì các ngươi muốn thế nào?”

Như thể đang nói một chuyện không liên quan tới mình, trong giọng điệu không hề có cảm xúc: “Ý ta là... Các ngươi định xử trí môn nhân Thái Hư ta thế nào?”

Khương Mộng Hùng cát từng bước từ trên không trung đi xuống, mỗi bước đều dẫm lên nhịp tim mọi người, cứ như vậy đi thẳng tới trước mặt Hư Uyên Chi, đứng đối mặt nhau, trên mảnh đất bằng bốn phía hư vô.

Ông ta cũng không nói máy lời giả dối, cũng không cần viện cớ đường hoàng, chúng không hề có chút ý nghĩa nào với Hư Uyên Chi, với ông ta cũng vậy.

Cho nên ông ta nói thẳng: “Trải qua chuyện này, Thái Hư Phái đã không thể khiến chúng ta tin tưởng được nữa. Chúng ta nhất trí quyết định tách Thái Hư Phái và Thái Hư Huyễn Cảnh. Cắt đứt nhân quả, cắt đứt niệm duyên.

Hư Uyên Chi lang lặng nhìn ông ta, chờ đợi “sau đó” của ông ta. Khương Mộng Hùng tiếp tục nói: “Nhưng kết quả như vậy khó tránh khỏi sẽ khiến các ngươi sinh lòng oán hận. Thái Hư Huyễn Cảnh là do thế lực các phương chung tay gầy dựng, là vũ khí quan trọng của Nhân tộc ta, tắt yếu của dòng chảy nhân đạo. Mà Thái Hư Phái các ngươi lại quá hiểu rõ Thái Hư Huyễn Cảnh, có khả năng sẽ bị ngoại tặc lợi dụng.”

Ý tứ bên trong những lời này tạn khốc như vậy... Như muốn xóa sổ toàn bộ Thái Hư Phái!

Hư Uyên Chi im lặng một lúc, nói: “Hiểu rồi.”

Ông ta mười ba tuổi ngộ nhập kinh diên, từ đó biện kinh, biện pháp, biện luận, tam thắng danh sĩ, nhất cử thành danh.

Lúc còn ở Thần Lâm cảnh, ông ta được công nhận là đệ nhát hùng biện, đệ nhất đạo pháp, đệ nhất Thần Lâm.

Sau khi Động Chân ông ta rất ít khi biện luận, chỉ viết hết tất cả những suy nghĩ của mình vào trong sách, tích lũy thành Huyền học. Sau khi thành Diễn Đạo lại càng cô độc lánh đời. Không bao giờ xen lời vào những dịp đông người.

Tất cả mọi người đều biết, ông ta có thể nói rất nhiều và cũng giỏi diễn đạt.

Nhưng hôm nay, vào thời khắc này, ông ta lại chỉ nói một câu... “Hiểu rồi.”

“Ta không hiểu!”

Hư Tĩnh Huyền ngắng đầu lên từ mặt đất, máu tươi uốn lượn trên mặt. Tu sĩ ngày thường tiên phong đạo cốt lúc này hệt như ác quỷ, máu và nước mắt hòa vào nhau, mặt mày dữ tợn: “Tổ sư, ta không hiểu!”

Ông ta lại quay đầu nhìn về phía Khương Mộng Hùng, nhìn các cường giả trên không trung, gào lên: “Hư Tĩnh Huyền ta không hiểu! Thái 1196 chữ

Chương 4074

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Đúng, hiện tại các ngươi có thể nói Thái Hư Huyễn Cảnh là do thế lực các phương chung tay gầy dựng! Nhưng nó là sáng kiến của Thái Hư Tổ Sư chúng ta. Nền tảng ban đầu của nó là do Thái Hư Phái ta xây đắp từng li từng tí. Thái Hư Phái ta đã đổ vào đó tất cả mọi thứ tích lũy được từ khi lập tông đến nay. Tắt cả môn nhân từ trên xuống dưới Thái Hư Phái ta đều toàn tâm toàn ý cố gắng vì nó. Diễn Đạo Đài, Luận Kiếm Đài, không gian Tinh Hà, không gian Hồng Mông, quyền trúc Thái Hư... Từ không tới có, góp gió thành bão!

“Đệ tử của các ngươi tiên y nộ mã, thiên kiêu nổi danh. Đệ tử nhà ta lôi thôi nhếch nhác, đóng cửa nghiên cứu.”

“Những phương pháp tu hành và đạo pháp bí thuật sớm nhất trong Thái Hư Huyễn Cảnh đều là căn cơ bí truyền của Thái Hư Phái chúng ta. Chúng ta không hề che giấu, không giữ làm của riêng, chỉ mong tập hợp được nhân kiệt khắp chốn, chỉ cầu sẽ có nhiều người hơn nữa tụ hội về đây!”

“Thậm chí chúng ta còn dâng ra Triều Chân Thái Hư Thiên!”

“Dùng tòa động thiên xếp hạng thứ hai mươi ba này để trao đổi quyền sử dụng bảy mươi hai phúc địa các phương, chỉ để tăng cường sức hap dẫn của Thái Hư Huyễn Cảnh đối với các tu sĩ. Để Thái Hư Huyễn Cảnh phát triển nhanh hơn! Chúng ta còn phải dâng hiến đến mức nào nữa?”

“Các ngươi muốn quyền giám sát, chúng ta nhận. Các ngươi muốn quyền quản lý, chúng ta cho. Cường giả giám sát các phương trú đóng trong sơn môn Thái Hư tal Chúng ta còn phải nhượng bộ thế “Chúng ta đã làm tất cả những gì có thế, cống hiến hết thay bây giờ các ngươi lại nói, muốn tách Thái Hư Huyễn Cảnh khỏi chúng ta?” “Làm sao ta có thể hiểu được?”

Tiếng gào thê lương, tiếng lòng bi tráng.

Khương Mộng Hùng không thèm để ý.

Cường giả đứng trên không trung cao vời cũng không có ai để ý. Lời bộc bạch bi thảm của Hư Tĩnh Huyền, nỗi đau và nỗi bát cam của toàn bộ Thái Hư Phái, còn chẳng bằng một làn gió phất qua góc áo. Đều chẳng có chút ý nghĩa nào.

Vào thời điểm này, Hư Uyên Chi lại lên tiếng: “Thái Hư Huyễn Cảnh từ khi ra đời đã định rằng không thể nằm trong tay bát cứ một thế lực nào. Dòng chảy nhân đạo há có thể chịu độc tài? Cái chuôi của thiên hạ, các vị vốn không thể nhường.”

Đáng lẽ ông ta nên trán an Hư Tĩnh Huyễn, nhưng cảm xúc trong lời nói của ông ta lại như cát giữa kẽ tay, không ngừng trôi tuột.

“Cho nên ta để thế lực các phương giám sát, trao quyền hành mở ra Thái Hư Huyễn Cảnh... Nhưng nói thế nào, cuối cùng vẫn không tránh khỏi đi đến nước này.”

“Chỉ là...” Ông ta nhìn Khương Mộng Hùng, chậm rãi hỏi: “Các ngươi đã đưa ra quyết định như vậy thì cần gì phải thông báo cho †a?” Hôm nay các phương tê tụ tại sơn môn Thái Hư với lực lượng nhường này, xóa số Thái Hư Phái cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt. Quả thực không cần phải đối thoại làm gì.

Từ lúc quyết định bọn họ đã không chừa lại cơ hội đối thoại! Khương Mộng Hùng thản nhiên nói: “Chúng ta vô cùng tôn trọng ngươi, cũng tôn trọng cơ nghiệp mà ngươi sáng tạo, không muốn để chuyện này kết thúc một cách không minh bạch, không muốn để ngươi biến mắt một cách im hơi lặng tiếng. Chúng ta bằng lòng cho ngươi thời khắc cuối cùng, lắng nghe quan điểm của ngươi về tương lai. Lịch sử sẽ định luận về ngươi, Thái Hư Huyễn Cảnh và Huyền học đều sẽ được kéo dài.”

“Không.” Hư Uyên Chi lắc đầu, mặt mày lạnh tanh nhắn mạnh: “Ta bị tính toán đến chết, có người tính tới đường cùng của ta.”

Đây vốn là một câu gây bùng nổ, nhưng bởi vì trong giọng nói của ông ta không tồn tại chút cảm xúc nào, cho nên mới có vẻ bình tĩnh đến như vậy.

Khương Mộng Hùng nhíu mày, không nói gì.

“Cho đến bây giờ, ta chỉ hiếu kỳ một chuyện... Ta muốn biết ván cờ này rốt cuộc do ai bày ra, hiểu rõ ta như vậy, có thể tính toán ta rõ ràng như vậy.”

Hư Uyên Chi lạnh nhạt nói: “Yến Bình? Vương Tây Hủ? Lư Khâu Văn Nguyệt? Hay là... Tử Hư Chân Quân?”

Giọng của ông ta vẫn lạnh nhạt như vậy, kể cả khi nói tới Tử Hư Chân Quân.

Tử Hư Chân Quân chính là Chưởng giáo Ngọc Kinh Sơn, nói một cách chính xác thì cũng từng là thầy của Hư Uyên Chi. Ván cờ này nếu có vị kia tham gia vào thì đúng là Hư Uyên Chi chẳng còn bao nhiêu bí mật.

Khương Mộng Hùng lắc đầu: “Không phải bẫy do người nào sắp đặt, đây là quyết định chung của tất cả chúng ta.”

“Rõ rồi.” Hư Uyên Chỉ lại nói như vậy.

Nếu lục đại bá quốc và thiên hạ chư tông đã cùng nhau làm một việc thì còn có thể gặp phải khó khăn trắc trở ngoài ý muốn nào? Nhân tộc lấy tư cách gì mà hùng cứ hiện thế?

Hư Uyên Chỉ là cường giả, là truyền kỳ sống. Nhưng ông ta cũng không phải ngoại lệ.

Dưới siêu thoát, không ai có thể ngoại lệ.

Khương Mộng Hùng lùi lại một bước: “Vậy mời ngươi đi ra bước cuối cùng này.”

Phía trước Hư Uyên Chỉ có hai đại đạo thông thiên, sự phát triển của Huyền học hay Thái Hư Huyễn Cảnh đều có cơ hội đẩy ông ta vượt lên đỉnh cao siêu phàm, đạt tới cảnh giới siêu thoát.

Kết quả tốt nhất của ông ta là Huyền học và Thái Hư Huyễn Cảnh hỗ trợ lẫn nhau, cùng nhau thành công. Kết quả tốt thứ hai là chọn một trong hai đại đạo.

Còn nếu những kết quả này đều không đạt được thì trược khi vạn năm thọ tận, ông ta còn có một đường lui... Đó chính là thân hóa Thái Hư, hợp làm một với Thái Hư Huyễn Cảnh, trên một ý nghĩa nào đó cũng là hóa thành vĩnh hằng.

Thái Hư Huyễn Ảnh còn, ông ta còn.

Đây là bí mật lớn nhất của ông ta, sau khi Thái Hư Huyễn Cảnh triệt để thành hình thì mới có khả năng. Nhưng lẽ ra ông ta nên biết từ sớm, dưới sự theo dõi sát sao của lục đại bá quốc, ông ta chẳng có gì là bí mật. 1199 chữ

Chương 4075

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Hôm nay các cường giả tề tụ tại đây, chặt đứt quá khứ hiện tại và tương lai của Thái Hư Phái, biến con đường lui phòng khi thất bại này thành lựa chọn duy nhát của ông ta.

Bọn họ cần ông ta bổ sung hoàn chỉnh Thái Hư Huyễn Cảnh! Đương nhiên ông ta có thể từ chối. Nhưng cho dù hiện tại hóa thành mây khói, chết không còn một mẩu, tất cả mọi thứ liên quan đến Thái Hư Huyễn Cảnh vẫn sẽ bị cướp đi, sẽ bị đẩy vào Thái Hư Huyễn Cảnh, hoàn thành xong một phần cuối cùng kia.

Những kẻ bày ra ván cờ này đã tính hết mọi phương diện. Có lẽ từ khi khái niệm Thái Hư Huyễn Cảnh được đề xuất lần đầu tiên, được các nước sơ bộ tán thành thì ván cờ này... cũng đã bắt đầu.

Thiên tử các nước sẵn lòng đúc kiếm Thái A, nhưng tuyệt đối không chịu giao chuôi Thái A ra.

Mà sao ông ta lại không nghĩ tới khả năng này?

Từ khi Động Chân ông ta đã xa lánh sự đời. Từ khi Diễn Đạo thì bé quan an mình, thậm chí xưa nay toàn bộ Thái Hư Phái cũng luôn đóng chặt sơn môn, ít khi nhập thế.

Thứ mong cầu chẳng phải là bớt dính nhân quả, chớ nhiễm ân thù sao?

Nhưng bản thân Thái Hư Huyễn Cảnh đã là nhân quả lớn nhát.

Ông ta biết rõ, nhưng cũng không thể từ bỏ.

Đương nhiên ông ta cũng từng nỗ lực vì bản thân, nhưng mọi cố gắng đều không đủ, dù là thành công sáng lập một môn học thuyết, dù đã chạm gần tới siêu thoát... cũng không thể tự cứu lấy mình, chân chính siêu thoát hết thảy.

Đương nhiên biết được những điều này khó khăn nhường nào. Đương nhiên hiểu được kết cục có lẽ đã được sắp đặt từ lâu.

Ông ta tình nguyện đi về hướng kết cục định sẵn.

Bởi vì đây chính là đạo của ông ta.

“Ta chỉ có một điều kiện.” Hư Uyên Chỉ nói.

Khương Mộng Hùng đáp: “Chúng ta tận lực thỏa mãn.”

Ánh mắt Hư Uyên Chi lướt qua mỗi một môn nhân Thái Hư. Nhìn những môn nhân đau đớn mỏi mệt này, cuối cùng trong đôi mắt hỗn độn cũng hiện lên một chút cảm xúc, đó là một loại cảm xúc vô cùng phức tạp, xen lẫn giữa đau lòng, thương tiếc, áy náy... khó nói thành lời.

Sau đó những cảm xúc này biến mát.

Từ khi bước ra khỏi Tổ Sư Đường, ông ta đã chuẩn bị, mà bây giờ, hết thảy đã hoàn thành. Cuối cùng... Thái Thượng vong tình.

Chỉ vong tình mới có thể vô tư, chỉ vô tình mới có thể công chính. Ông ta vẫn nhớ cảm xúc cuối cùng của mình, cho nên nói: “Những môn nhân Thái Hư này của ta, ta muốn mang đi cùng. Ký ức và tư tưởng của bọn họ không thể biến mát. Cho dù hiện thế không dung được bọn họ. Chí ít bọn họ cũng nên được vĩnh sinh trong Thái Hư Huyễn Cảnh.”

Khương Mộng Hùng suy nghĩ, không quay đầu lại nhìn những người khác, trực tiếp trả lời: “Đây là quyền của ngươi.”

Hư Uyên Chỉ lãnh đạm nhìn ông ta, lãnh đạm nhìn mỗi người ở đây. Khí thế của ông ta bắt đầu dâng trào, gần như dâng lên tới vô hạn. Ông ta cũng cất bước rời khỏi khối đất bằng kia, rời khỏi “dưới đáy của dưới đáy”, bắt đầu đạp hư không đi lên cai. Bước đầu tiên, chính là đỉnh cao nhát.

Ông ta đặt chân ở đỉnh cao nhát của siêu phàm, muốn đi lên đỉnh cao, tới gần cảnh giới vĩ đại tuyên cổ khó cầu. Quả thực ông ta đã tới rất gần!

Cường giả các phương ở đây đều trầm tư, không ai phản ứng gì. “Âm ầm!”

“Âm ầm ầm ầm!”

Vang lên nơi Long Cung là Địa Cổ, hậu đức thắng vật.

Vang lên nơi thắng cảnh Thái Hư là Thiên Cổ, thiên phạt vô tình. Hai nơi hưởng ứng lẫn nhau, lại riêng phần mình vang vọng.

Hư Uyên Chỉ từng bậc đi lên, Khương Mộng Hùng vẫn đứng trên khối đất bằng, lẳng lặng trấn áp nơi này, mặc cho kình phong cuồn cuộn bên thái dương.

Nếu không phải thế cục như hôm nay, ông ta rất sẵn lòng đánh một trận với Hư Uyên Chi. Nhưng bây giờ ông ta chỉ có thể nhìn Hư Uyên Chi đi về phía trước.

Ranh giới siêu phàm đã vỡ, hạn chế của thế giới không còn tồn tại. Khí tức của Hư Uyên Chi đã trở nên vô cùng kinh khủng, có thể nghiền ép bất cứ một vị chân quân nào ở đây!

Nhưng trong khí thế kinh khủng này, ông ta chỉ nhẹ nhàng vuốt phẳng đạo bào của mình, cất giọng:

“Người tu hành chúng ta, nguyện làm người dưới người.”

“Ta đặt mình ở dưới chúng sinh, ta chình là bậc thang của chúng sinh.”

“Đạo của ta không thành.”

“Thái Hư thành.” Âm thành này lạnh nhạt bằng phẳng, không gợn sóng, không tram bổng. Giống như câu chuyện này, không có chuyện ngoài ý muốn phát sinh.

Đạo thân nửa hư nửa thực kia, thời khắc này hóa thành vụn sao, trào lên thành tinh hà.

“Rằm rằm.”

Trong hư không xuất hiện một dòng tinh hà cuồn cuộn vắt ngang, che lắp thiên địa, che lắp mây giông, chói loi rực rỡ.

Tinh hà do Hư Uyên Chi hóa thành giao hòa vào thiên địa, như thể dòng sông này là nhánh của dòng sông kia.

Mà trong tinh hà cuồn cuộn, thấp thoáng nhìn thấy một bệ đá cổ xưa gào thét lướt qua... Luận Kiếm Đài của Thái Hư Huyễn Cảnh.

Thái Hư Huyễn Cảnh tồn tại trong thời không ảo ảnh, trong tình huống không có Thái Hư Giác Lâu, không có Nguyệt Thược, cứ thế xuất hiện trước mắt mọi người một cách rõ ràng.

Là Hư Uyên chỉ lấy thân làm cầu, phá vỡ giới hạn giữa có và không, kết nối ảo và thật.

Dòng tinh hà mà Hư Uyên Chi hóa thành lại phân ra một cơn sóng, cuốn trôi thắng cảnh Thái Hư, quét sạch tất cả môn nhân Thái Hư bao hồm Hư Tĩnh Huyền và Hư Trạch Minh.

Linh hồn của bọn họ đều rời khỏi thân xác, trôi nổi trong tinh hà, như bầy cá bơi ngược dòng, bay vào Thái Hư Huyễn Cảnh. Từ nay về sau, bọn họ sẽ sống trong Thái Hư Huyễn Cảnh, đạt được vĩnh hằng bằng một hình thức sinh mệnh khác.

Có thể gọi là “hư linh”.

Mà Thái Hư Tổ Sư Hư Uyên Chi, gần siêu thoát vẫn chưa siêu thoát, gần vĩnh hằng mà không phải vĩnh hằng. Thái Thượng vong tình, vĩnh trị Thái Hư. Có thể xưng... “Thái Hư Đạo Chủ!”
Bình Luận (0)
Comment