Khương Vọng không hề có ý định quan sát đối thủ, khi trận đấu vừa mới bắt đầu, hắn liền hóa thân thành Diễm Lưu Tỉnh gào thét bay đến.
Mà ở trong tầm nhìn của Ngưu Hán Huân, một luồng lưu tỉnh chỉ trong nháy mắt đã quét ngang một khoảng cực lớn của đài luận kiếm, sau đó hiện ra dáng người - đó là một thiếu niên có ánh mắt cực kỳ kiên định.
Trong nháy mắt khi y dốc toàn lực thúc giục binh sát để tấn công, ngũ khí trong cơ thể bỗng nhiên sụp đổ, hỗn loạn, ngũ khí từ bên trong cơ thể thoát ra ngoài trói chặt cơ thể y.
Thời gian kéo dài cũng không lâu. Với thực lực hiện tại của y, có thể nhẹ nhàng hóa giải loại trấn áp hỗn loạn của ngũ khí trong cơ thể này.
Nhưng ngay lúc cơ thể khôi phục lại sự tự do, y đồng thời nghe thấy tiếng chim hót.
líu lo líu lo líu lo!
Không, không chỉ mỗi tiếng chim hót.
Leng keng, leng keng!
Ôô!
Tùng tùng!
Tang tang!
Chuông nhạc, sáo trúc, trống, đàn tỷ bà, đàn tranh, đàn sắt, vu, sênh Có một số âm thanh rất xa lạ, lại có một số âm thanh rất quen thuộc với y, nhưng đều rất êm tai. Là sự êm tai mà y chưa bao giờ được cảm thụ qua.
Tám loại hợp tấu, bát âm cùng vang.
Y cảm thấy thân thể mình đã bị xé thành vô số mảnh nhỏ, theo từng âm thanh khác nhau mà bị chia thành từng bộ phận khác nhau - mà theo xu hướng không hề dừng lại của đạo thuật này, cảm giác đó cũng quả thật trở thành hiện thực.
Vô số diễm tước đến gần, nổ tung cùng với y.
Trong đầu chỉ còn một ý niệm duy nhất.
"Thật là mạnh!"
Mặc Chúc là môn đồ Mặc gia đến từ Cự thành.
Cái họ Mặc này thật ra không hề đại biểu cho cái gì cả, chẳng qua là có rất nhiều môn đồ Mặc gia muốn tỏ lòng sẵn sàng hiến dâng cả cuộc đời cho Mặc Môn nên tự mình đổi sang họ Mặc.
Cha mẹ Mặc Chúc chính là những người như vậy, cho nên đương nhiên hắn ta cũng họ Mặc.
Người có tình huống giống như hắn ta rất nhiều, chẳng hạn như Mặc Kinh Vũ kia. Có điều, người kia là nhân vật thiên tài nổi tiếng ở nhiều nước, còn Mặc Chúc hắn ta thì vẫn chẳng có tiếng tăm gì mà thôi.
Rất nhiều người không hiểu về Mặc Môn, thường sẽ có một loại hiểu lầm, tức là có phải Mặc Môn lấy họ Mặc làm chủ đạo không.
Thật ra đây là một loại hiểu lầm.
Cho dù là ở trong Mặc Môn, người chân chính họ Mặc cũng không nhiều lắm, có rất nhiều người thật ra là sửa họ lại. Cũng giống với việc đạo sĩ, hòa thượng sau khi nhập môn đều dùng đạo hiệu hay là pháp danh vậy, nhưng mà khác nhau là việc này không mang tính chất ép buộc, cũng sẽ không vì đổi họ mà được ưu đãi gì hơn, lại càng không bởi vì không đổi sang họ Mặc mà phải nhận lấy bất kì sự kỳ thị nào - tóm lại đây là một việc có tính chất tương tự như gửi gắm mà thôi.
Nguyệt thược của Mặc Chúc có được từ trong mộng, sau khi tỉnh giấc thì đã có rồi, hắn ta không biết người khác có được nó thế nào, cũng chưa từng trao đổi qua.
Tu luyện như vậy mấy năm, thật ra thực lực của hắn ta đã không hề tầm thường, hắn ta xếp thứ bảy mươi ba Đằng Long Cảnh bên trong Thái Hư Huyễn Cảnh. Lúc lịch lãm quanh nước, hắn ta gần như chưa từng gặp phải cường giả cùng cảnh mà có thể đánh bại hắn ta. Chẳng qua chuyện này đại khái cũng có liên quan đến việc hắn ta rất biết điều, rất ít khi thể hiện chiến lực thật sự.
Mặc Môn bây giờ, về mặt cơ quan khôi lỗi, có hai loại khuynh hướng chủ yếu, chính là phức tạp hóa và cự đại hóa.
Còn Mặc Chúc lại lựa chọn cho mình một khuynh hướng riêng. Thứ đại biểu cho thành quả thuật cơ quan của hắn ta chỉ là một chiếc búa cơ quan.
Một chiếc búa cơ quan có tạo hình mạnh mẽ.
So với Khôi Lỗi Phi Nha có thể triển khai số lượng ngàn vạn, hoặc là cơ quan cự nhân cao mấy chục trượng có thể phá núi băng sông thì một chiếc búa cơ quan hầu như rất kém.
Nhưng chỉ có Mặc Chúc biết được, hắn ta đã tốn biết bao nhiêu tâm huyết cho chiếc búa cơ quan này.
Vì để đem được chiếc búa cơ quan này vào Thái Hư Huyễn Cảnh, hắn ta đã tốn gần 500 điểm công.
Cũng may bây giờ hắn đang ở trong 100 vị trí đầu tiên của Đằng Long Cảnh, chỉ cần giữ vững thứ hạng này thì mỗi ngày đều có một số điểm công khen thưởng cố định. Lúc ở Du Mạch cảnh là 10 điểm, còn Đằng Long Cảnh là 80 điểm. Thu hoạch tương đương với một lần chiến thắng - đây cũng là một loại khích lệ của Thái Hư Huyễn Cảnh đối với cơ chế chiến đấu đối đôi.
Cầm chiếc búa cơ quan này, Mặc Chúc bay lên đài luận kiếm.
Trước mặt là một thiếu niên tướng mạo anh tuấn, cầm một thanh kiếm vô cùng bình thường, chắc hẳn không phải là vũ khí đem theo vào từ bên ngoài.
Thế đứng rất vững chắc, ánh mắt rất kiên định, khí thế rất tự tin.
Đây là một cường địch rất khó gặp được.
Mặc Chúc lặng lẽ phân tích trong lòng.
Hắn ta không phải là một người hay nói, nhưng trong lòng rất tỉnh táo.
Sau vô số lần điều chỉnh chuôi cầm một cách tỉnh vi, thì nó bây giờ vô cùng phù hợp với bàn tay của hắn ta, mỗi một ngón tay đều đang ở vị trí vô cùng thoải mái.
Hắn ta nhẹ nhàng ấn một cái, lưỡi chiến phủ liền tạo nên một độ cong rất nhỏ.
Điểm đặc sắc nhất trên chiếc búa cơ quan này là hắn ta chỉ dùng thuật cơ quan, ấn ba ngàn sáu trăm năm mươi mốt chiêu thức thủ pháp. Có thể đối phó với các loại tình huống cực đoan.
Nho gia có một câu danh ngôn, thật sự rất thích hợp với phương thức chiến đấu của mặc Môn...
"Quân tử tính phi dị dã, thiện giả vu vật dã" (() Đức tính người quân tử không có gì khác biệt, mà là khéo mượn ở các vật.
Giải nghĩa: Người quân tử không phải sinh ra đã cao minh hơn người bình thường, mà là do họ khéo mượn sức mạnh của các vật để sử dụng. Khéo vận dụng các điều kiện bên ngoài để bù đắp những thiếu hụt của bàn thân, đó cũng là con đường đến thắng lợi.
Quân tử không khác với người bình thường, chẳng qua là giỏi sử dụng công cụ mà thôi.
Trong thiên hạ, không có môn phái nào có thể am hiểu về lợi dụng công cụ hơn so với Mặc Môn.
Những người trong Mặc Môn tin rằng, phản ứng của cơ quan khôi lỗi, nhất định mạnh hơn so với phản ứng của bản thân sinh linh. Nếu như vẫn chưa mạnh hơn, thì nhất định là do cơ quan khôi lỗi vẫn chưa được hoàn thiện.
Bởi vì một cơ quan khôi lỗi bền chắc, hoàn hảo thì sẽ không phạm phải sai lầm.
Còn đối với Mặc Chúc mà nói thì hắn ta trước đó đã tiến hành phân tích Khương Vọng, hơn nữa còn đưa ra một phạm vi lựa chọn thích hợp nhất.
Hình thức chiến đấu của hắn ta chính là khả năng khống chế khiến hắn ta kiêu ngạo nhất, cơ quan chiến phủ mặc dù nhỏ nhưng có đầy đủ chức năng.
Có thể đảm bảo dưới tình huống nào cũng có thể dựa vào điều kiện của bản thân mà đưa ra cách đối phó tốt nhất.
Mặc dù chỉ là một thanh cơ quan phủ, nhưng mà nó lại có khả năng khống chế vượt trên cả cơ quan khôi lỗi.
Hắn ta có thể khó có khả năng đột nhiên bạo phát nhưng mà hắn ta cũng rất ít khi thua, vị trí thứ bảy mươi ba của hắn ta ổn định khác thường, hàng thật giá thật.
Còn hiện tại, hắn ta đã chuẩn bị kỹ rồi.
Chuyện này không liên quan đến có tự tin hay không, mất đi sự ổn định thì khôi lỗi liền mất đi ý nghĩa của nó.
Sau đó Mặc Chúc thấy người thiếu niên kia cử động, trường kiếm ra khỏi vỏ, người đã ở sát bên.
Cặp mắt kia vốn trong ôn hòa lộ ra vẻ kiên định, trong nháy mắt đã thay đổi, biến thành bãi bể nương dâu.
Tang thương nhưng lại kịch liệt. Bi ai nhưng lại mạnh mẽ.
Đó là ánh mắt của người già, nhưng tuyệt đối không hề tầm thường.
Đó là ánh mắt của anh hùng, nhưng đã đến tuổi xế chiều.
Một kiếm kia đâm thẳng đến, vô cùng đơn giản nhưng chứa đựng vô vàn biến hóa.
Lão tướng đã từng chứng kiến bao nhiêu sinh tử.
Hắn ta đã chẳng thể ứng phó nổi nữa, đánh mất sức phán đoán, ngay cả một phạm vi thích hợp cũng chẳng thể tìm thấy. Hắn ta phát hiện ra công sức lịch lãm khắp nơi cùng với tâm huyết sưu tầm ba ngàn sáu trăm năm mươi mốt chiêu thức thủ pháp kia, ấy vậy mà chẳng có thức nào có thể ứng phó nổi!
Mặc dù vậy, cơ quan chiến phủ trong tay vẫn như trước không chút suy yếu cản lại sát lực cực điểm.
Cơ quan khôi lỗi sẽ không mờ mịt, bởi vì nó vốn không hề có suy nghĩ.
Đây chính là ưu thế của thuật cơ quan.
Khiến cho hắn ta trong lúc bị hoảng hốt vẫn có thể có được một chút sức mạnh.
Nhưng mà một kiếm kia lại vẫn đâm xuyên trái tim của hắn ta. Giống như chưa từng chịu sự ngăn cản nào cả.
Chiến phủ của hắn ta rõ ràng đã chém ra rồi, lại giống như chẳng xảy ra chuyện gì cả.
Nhưng mà hắn ta đã bại trận rồi.
"Đây là loại kiếm thuật gì?" Mặc Chúc không phải là một người thích nói nhiều, nhưng mà hắn ta vẫn hỏi. Hắn ta thật sự rất tò mò, rất muốn biết đáp án.
Cho nên hắn ta nghe thấy một giọng nói trong trẻo nói - "Lão Tướng Trì Mộ"
Thật là một cái tên cực kỳ thích hợp.
Trước khi rời khỏi đài luận kiếm, hắn ta nghĩ.
Khương Vọng thể hiện hoàn toàn chiến lực không hề che giấu, một đường hát vang tiến bước.
Ngưu Hán Huân, Mặc Chúc, cũng chỉ là hai trong số những bại tướng dưới tay hắn.
Bát âm Diễm Tước và Nhân Đạo Chi Kiếm, khiến cho hắn ở trước khi bước vào năm mươi vị trí đầu tiên cơ hồ không gặp phải bất cứ sự cản trở nào cả.
Sau khi vào trong năm mươi vị trí đầu tiên thì chiến đấu hơi hơi khó lên một chút.
Đến hai mươi vị trí thì mỗi một cuộc chiến đều phải dốc toàn lực ứng phó.
Mà thời gian để đài luận kiếm tìm đối thủ tương ứng cũng cảng ngày càng dài.
Trọng Huyền Thắng biết hắn đang xung kích thứ hạng bên trong Thái Hư Huyễn Cảnh, dùng các cao thủ khác để mài giũa Nhân Đạo Chi Kiếm mới vừa hình thành, hoàn thiện hệ thống chiến đấu, cho nên có chuyện gì cũng cố gắng hết sức không tìm đến hắn.
Đây là một đoạn thời gian không bị bất kỳ chuyện gì quấy nhiễu hiếm khi có được, có thể một lòng tập trung chiến đấu bên trong Thái Hư Huyễn Cảnh.
Cũng khiến cho hắn phát hiện được một bí mật bấy lâu nay vẫn chưa từng phát hiện ra.