Khương Vọng nhìn theo kiếm, thở hồng hộc đứng trên đài luận kiếm.
Đây là một chiến thắng vô cùng chật vật.
Hắn đã dùng hết thủ đoạn rồi, mà thiếu niên hoa bảo kia chưa chắc đã dốc toàn lực.
Xem lại cả tràng chiến đấu, Khương Vọng ý thức được vừa rồi mình thắng không phải nhờ thực lực vượt xa đối thủ.
Mà là... vì hắn đã đánh trúng vào nhược điểm của đối thủ.
Ghen ghét, thì ra là cảm xúc đáng sợ đến vậy.
Nên nhớ, mạnh như Ngũ Khí Phược Hổ cũng không làm gì được thiếu niên hoa bào kia. Bởi vậy có thể thấy được khả năng khống chế thân thể của người này thực sự đã tới mức không có kẽ hỡ.
Trên bản chất, Đố Hỏa không mạnh hơn Ngũ Khí Phược Hổ, nhưng lại có được hiệu quả kỳ diệu.
Bát âm Diễm Tước được sáng tạo ra từ Bạo Minh Diễm Tước thăng hoa, sau khi cảm nhận được cái lợi khi tự sáng tạo ra đạo thuật, Khương Vọng đã bắt đầu dốc tinh lực đi theo hướng này nên đối với những đạo thuật khác, sau khi đã thuần thục hắn dần dần không để ý tới nhiều nữa. Hoàn toàn không giống với trước kia, dù hắn đã có thể vận dụng tự nhiên nhưng vẫn nghiên cứu đi nghiên cứu lại nhiều lần.
Cũng chính vì vậy nên đến lúc này hắn mới đột nhiên nhớ tới Đố Hỏa.
Đạo thuật tinh phẩm mà tiền nhân khổ tâm nghiên cứu, trải qua nhiều đời rèn luyện ra há có thể vượt qua dễ dàng như vậy sao?
Thế giới tu hành này mênh mông như biển rộng, vô số vết tích vĩ đại luôn luôn nhắc nhở Khương Vọng hai chữ "khiêm tốn"
Hắn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ về trận thắng này, chợt có tiếng nói từ hư huyễn cảnh vang lên trong tai.
"Độc Cô Vô Địch tiến vị Đằng Long hạng sáu, đạt danh vị tu sĩ Thái Hư Lục Hợp!"
Những lời này vọng vào tai, tin tức tương ứng cũng hiện ra trước mặt Khương Vọng.
Tu sĩ lục hợp là một loại danh dự trong Thái Hư Huyễn Cảnh, chỉ có người mạnh nhất trong số các tu sĩ cùng cảnh mới có tư cách lấy được.
Ở cấp độ Du Mạch Cảnh, là cửu cung tu sĩ, tổng cộng có chín danh ngạch.
Ở cấp độ Chu Thiên Cảnh, là bát quái tu sĩ, tổng cộng có tám danh ngạch.
Đến giờ Khương Vọng mới biết, lúc trước hắn đứng hạng chín ở Thông Thiên Cảnh chỉ còn cách tu sĩ Thái Hư Thất Tinh hai bước nữa, cho nên bí mật này đến bây giờ mới được công bố.
Mà cái lợi khi đạt được danh vị tu sĩ Thái Hư Lục Hợp...
Lần đầu thành tựu, thưởng tám trăm Công, tám trăm Pháp.
Giữ được danh vị này, cứ đến giữa mỗi tháng sẽ được thưởng tám mươi Công, tám mươi Pháp.
Với thực lực hiện giờ của Khương Vọng, Công thì còn dễ lấy, chứ Pháp thì rất khó kiếm. Hắn nào có nhiều công pháp đạo thuật cường đại để đi cống hiến chứ? Tất nhiên, công pháp do bản thân hắn sáng tạo ra tuy có thể đổi lấy rất nhiều điểm cống hiến nhưng đều là đòn sát thủ hắn giữ lại, sao dễ dàng đem đi cống hiến được chứ.
Giống như Khương Vọng bây giờ đã ngộ ra được Nhân Đạo chỉ kiếm, ba kiếm Thiên Địa Nhân mà có nỡ cống hiến cho Diễn Đạo Đài đâu. Cống ra rồi, có nghĩa người khác cũng có thể thôi diễn ra thông qua Diễn Đạo Đài được.
Quay lại tu sĩ được vinh danh Thái Hư Lục Hợp.
Đây là "pháp" mà Khương Vọng được ban thưởng khi lần đầu đạt danh vị trong Thái Hư Huyễn Cảnh.
Nhưng đây còn không phải cái lợi lớn nhất.
Lợi ích lớn nhất khi được vinh danh là, nếu giữ được vị trí này thì Diễn Đạo Đài sẽ được gia trì thêm hiệu quả một tầng.
Nói cách khác, sau khi lấy được phần thưởng 800 Pháp, mặc dù Khương Vọng vẫn dừng ở tầng hai của Diễn Đạo Đài với 1230 điểm Pháp, chưa thể đạt tới hạn mức 3000 Pháp để được lên cấp thứ ba của Diễn Đạo Đài.
Nhưng khi hắn thôi diễn tất cả công pháp đạo thuật sẽ được hưởng thụ hiệu quả của tầng thứ ba Diễn Đạo Đài!
Tất cả mọi thứ trong hư huyễn cảnh đều phải tự tìm hiểu.
Có điều, khi ở Thông Thiên Cảnh, Khương Vọng vốn đã có thể phát hiện ra bí mật này. Tu sĩ Thái Hư Thất Tinh được thưởng bốn trăm điểm Pháp, lại thêm hiệu quả tăng một phẩm của Diễn Đạo Đài...
Con đường tới cực hạn Thông Thiên Cảnh vốn đã không quá xa, lúc này thậm chí có thể nói là với tay liền tới.
Nhưng...
Mọi chuyện đã qua.
Thạch Kính kia đã lấy cái chết hiến tế Thiên Địa Môn.
Chẳng có gì đáng để nhắc lại nữa.
Trong một đình viện cực kỳ hoa lệ nào đó.
Thiếu niên hoa bào mặt mày ủ dột, không nói một lời.
"Quang Thù" Mỹ phụ trung niên đi tới, quan tâm hỏi: "Con đuổi hết hạ nhân ra ngoài rồi à, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Thiếu niên hoa bảo giật giật khóe miệng, dường như không muốn nói gì, nhưng vẫn miễn cưỡng đáp lại: "Con đã thua một trận, có hơi thất thố.
Không muốn cho người ta thấy"
Y cũng không nói mình bại ở đâu, bại bởi ai, nhưng có vẻ như mỹ phụ này cũng biết đến Thái Hư Huyễn Cảnh.
Bà ta nghe vậy chỉ khuyên lơn: "Đừng quá để tâm tới một trận thắng bại làm gì, ai cũng có lúc thua thôi"
Thiếu niên hoa bào lại nổi giận, lớn giọng cãi: "Bởi vì người khác cũng đã từng thua, cho nên con thua cũng là chuyện đương nhiên, phải không?"
"Nương không có ý này" Mỹ phụ trung niên giải thích: "Mới khai mạch một năm đã có được chiến lực như bây giờ, con đã rất cố gắng rồi. Huống chị, con mới thua một lần này thôi mà"
"Không tệ sao?" Thiếu niên hoa bào lạnh lùng nói: "Trước khi khai mạch đã xây được cơ sở vững chắc như thế, mà bây giờ, ngay cả cảnh thứ nhất con còn không làm được!"
Mỹ phụ trung niên dịu dàng xoa dịu: "Thiên hạ rộng lớn, nhân tài xuất hiện lớp lớp, ai có thể nói bừa mình vĩnh viễn đứng thứ nhất chứ? Khi con khai mạch không dùng Thiên Nguyên đại đan, khó tránh khỏi cơ sở không đủ..."
"Đừng có kiếm cớ cho con nữa!" Thiếu niên hoa bào phất tay áo rời đi.
Nhưng trước khi rời khỏi viện tử, y lại ném lại một câu: "Yếu chính là yếu, ta có thể đối mặt, nhưng ta sẽ không yếu như vậy mãi!"
Mỹ phụ trung niên giật mình lo lắng.
Thật lâu sau, bà ta mới quay về đình viện, cô đơn thở dài: "Đứa nhỏ ngốc...
sức người có hạn, dù cho... sao con phải tự làm khổ mình như thế?"
Liên tục thắng trận, khi được vinh danh tu sĩ Thái Hư Lục Hợp, Khương Vọng đã tích lũy được một vạn lẻ mười một điểm công.
Đối mặt với thiếu niên hoa bảo kia, hắn cũng không dám chắc chắn mình sẽ thắng thêm được lần nữa.
Cho nên, hắn rất muốn có thể mau chóng nhận được lợi ích khi được vinh danh tu sĩ Lục Hợp.
Thêm một tầng gia trì hiệu quả của Diễn Đạo Đài, hắn có thể vận dụng thôi diễn công pháp Diễn Đại Đài tầng ba.
Hiển nhiên Diễn Đạo Đài tầng ba có nhiều lựa chọn ưu tú hơn so với Diễn Đạo Đài tầng hai.
Nhưng cũng có hạn chế nhất định.
Bơi vì bất kỳ công pháp hoặc đạo thuật gì cũng đều có mức cực hạn. Nếu ngươi có thể thấm nhuần cực hạn công pháp ở Diễn Đạo Đài tầng hai, vậy dù có lên đến Diễn Đạo Đài tầng ba cũng không có không gian để tiến bộ thêm nữa.