Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 596 - Chương 596: Phố Tang Lễ

Chương 596: Phố tang lễ

Gần mười dặm xung quanh tiểu Liên Kiều vốn chẳng có cây cầu nào cả, cũng không biết tại sao nó lại có cái tên này, rồi cứ như thế mà lan truyền ra.

Nhưng ở đây có người giấy, vòng hoa, quan tài... những cửa hàng liên quan đến tang sự đều có, là phố tang lễ có tiếng ở thành Lâm Tri.

Tiệm quan tài của lão Trương là căn nhà thứ tư từ bên trái Tiểu Liên Kiều.

Nghe nói ông chủ nơi này là đã đơn truyền ba đời, cũng làm ở đây suốt ba đời rồi, coi như có uy tín.

Cửa hàng có quy mô trung bình. Có một bức màn đen treo ở cửa, cũng không có ai đứng bên ngoài mời gọi.

Kinh doanh tang sự có một số cấm kỵ, đặc biệt là quan tài, không được để ánh mặt trời chiếu vào.

Những thứ như mời chào khách hàng là không nên, tất cả đều do người ta tự đến. Cùng lắm thì giống như lão Trương, làm thủ nghệ mấy đời, cũng có được chút danh tiếng.

Hứa Tượng Càn vén màn bước vào, há miệng hỏi: "Ông chủ! Quan tài mà ta cần đã chuẩn bị xong hết chưa?"

Trong phòng có một bóng người gầy gò, ngồi ăn cơm giữa mấy chiếc quan tài, nghĩ chắc chính là ông chủ cửa hàng bán quan tài này, lão Trương của phố tang lễ.

Ông ta nghe tiếng thì ngẩng đầu lên nhìn, đặt bát đũa xuống, bước tới nói:

"Hứa tiên sinh, đều đã chuẩn bị theo lời dặn của ngài rồi"

Giọng nói của ông ta rất mỏng rất lạnh lẽo, có cảm giác giống như quanh năm không nhìn thấy mặt trời.

Hứa đại tiên sinh khí tiết chính trực lẫm liệt, cũng chẳng kiêng kỵ gì đối với những nơi như thế này, quay trái quay phải hỏi: "Nó ở đâu?"

Lão Trương vươn tay ra mời: "Ở bên này, mời Hứa tiên sinh qua đây xem"

Ông ta do dự một lúc, lại bổ sung một câu nhắc nhở: "Quan tài của người khác thì không nên xem nhiều, ngộ nhỡ rước xui"

Khương Vọng vẫn im lặng suốt cả buổi, mặc cho Hứa Tượng Càn giao thiệp ở phía trước.

Hứa Tượng Càn vẫn lịch sự, không có vẻ gì khó chịu: "Ngươi nhắc nhở phải lắm"

Ở phòng ngoài, có hai dãy quan tài cạnh nhau, tổng cộng là mười một cái, là một số lẻ.

Ở giữa còn có một phòng, không tiện vào trong xem.

Quan tài mà Hứa Tượng Càn đặt là cái thứ ba dãy hai, chỉ nhìn từ bên ngoài, thủ nghệ quả thật không tầm thường.

Hứa Tượng Càn đưa tay chạm vào, cảm nhận kết cấu: "Rất tốt, không tồi, tay nghề rất tốt. Gỗ cũng tốt"

Lão Trương cũng không khiêm tốn, chỉ dùng giọng nói âm trầm đáp: "Công việc kiếm cơm mà, đâu dám qua loa"

Khương Vọng cũng bước lên phía trước nhìn nó, cảm thấy quả thật không tệ, không có làm việc qua loa.

"Được!" Hứa Tượng Càn liếc nhìn sắc mặt của Khương Vọng, sau đó vỗ tay nói: "Làm phiền ông chủ tìm hai người giúp ta khiêng một đoạn, đi đón người nhà đáng thương của ta, sau đó thì trực tiếp nhập thổ rồi"

"Chuyện này không thành vấn đề, ở Tiểu Liên Kiều này, có rất nhiều hậu sinh lực lưỡng khỏe mạnh" Lão Trương đáp, nhưng dưới chân vẫn chưa động.

Hứa Tượng Càn gật đầu: "Vậy làm phiền ngươi rồi"

"Khụ" Lão Trương ho khan một tiếng, có chút ngượng ngùng xoa xoa tay:

"Cái này, tiền quan tài..."

Hứa Tượng Càn kinh ngạc hỏi: "Không phải đã trả tiền rồi sao?"

"Hứa tiên sinh, lúc đó ngài chỉ trả tiền cọc...

"Ồ, là thế à" Hứa Tượng Càn mới nhớ tới, liền nói: "Đừng gấp, quay về liền trả cho ngươi"

"Hứa tiên sinh" Lão Trương có hơi khó xử: "Đây là quan tài được làm từ gỗ Kim Tư Nam, tiền gỗ có hơn trước một chút, cộng thêm tiền công..."

Gỗ Kim Tư Nam làm quan tài thượng hạng, còn đắt hơn vàng. Đối với tiệm quan tài này mà nói, quả thật là một khoản chi phí khổng lồ không thể bỏ qua. Nếu không phải Hứa Tượng Càn đặt cọc một số tiền lớn, biểu hiện là người giàu có, không thì mối làm ăn này đâu có dễ thành công vậy.

"Haizz, ta tưởng là chuyện gì, chẳng phải ta ra ngoài hơi vội không có mang theo tiền sao?"

Hứa Tượng Càn nói không chút do dự, lấy ra một con dấu từ thắt lưng:

"Ông chủ có biết phân viện Thanh Nhai không?"

Ở Lâm Tri, phân viện này của Thư viện Thanh Nhai, cũng khá có tiếng.

Lão Trương nói: "Đó là một học viện rất tốt, ta đương nhiên biết"

"Ta chính là tiên sinh của phân viện Thanh Nhai, ngươi lấy con dấu này đến đó, viện trưởng sẽ thanh toán khoản phí còn lại cho ngươi, tuyệt đối sẽ không xén của ngươi một ly nào đâu!"

"y dô, ta đương nhiên là tin phân viện Thanh Nhai rồi, kỳ thực đến muộn một chút cũng không sao" Lão Trương có ý xin lỗi, chắp tay nói: "Thất kính rồi, Hứa tiên sinh!"

Tuy nói như thế, trong tay vẫn nhanh nhảu nhận lấy con dấu riêng đó.

Hơn nữa, Khương Vọng còn chú ý đến, trong thời gian rất ngắn, ông ta còn bóp bóp thử con dấu đó, chắc là lấy phương thức đặc biệt để phân biệt là thật hay là giả --- đương nhiên là thật rồi, Hứa Tượng Cân là tiên sinh hàng thật giá thật của phân viện Thanh Nhai. Đương nhiên, Lưu lão viện trưởng có chịu chỉ tiền bù cho hắn hay không, thì lại là một chuyện khác.

Hứa Tượng Càn ừ một tiếng bằng hơi mũi rồi nói: "Đi tìm người đi, bổn gia đó của ta chắc đợi sốt ruột rồi"

Lão Trương vội vàng vén rèm đi ra ngoài, có vẻ như ông ta rất tin tưởng tiên sinh của phân viện Thanh Nhai, cũng chẳng đợi người nào về trông chừng cửa tiệm mà đã đi rồi.

Khương Vọng liếc nhìn Hứa Tượng Càn, ý nghĩa rất rõ ràng - Lão viện trưởng sẽ chỉ tiền giúp ngươi chứ? Ngươi đừng lừa những người kiếm cơm dựa vào tay nghề này.

Hứa Tượng Càn đáp lại bằng một ánh mắt an tâm, đồng thời nói "Ta sống túng quẫn lão ta không quản, nhưng thanh danh của thư viện lão ta chắc chắn sẽ quản"

Lời này đúng là không sai.

Chỉ là... Lúc ở trong học viện, Hứa Tượng Càn nói chuyện tiền bạc hắn ta có thể giải quyết nhẹ nhàng, không ngờ lại nhẹ nhàng như thế này!

Cứ mua chịu trước, không mua chịu được, thì chuyển sang phân viện Thanh Nhai, lần, tiền học phí mấy mươi năm của hắn ta, Lưu lão viện trưởng không chịu chỉ cũng phải chỉ.

Nhân lúc lão Trương đi tìm người khiêng quan tài, Hứa Tượng Cân lại đi ra gian ngoài, nói chính xác là, tiệm người giấy ở sát bên, "Ông chủ, cho hai người giấy. Cái nào đẹp đẹp đấy!"

Cửa hàng này không bị rèm đen che kín, người giấy bị ánh nắng chiếu vào cũng đẹp hơn một chút.

Ngồi trong cửa tiệm là một người đàn ông trung niên, vẻ mặt hiền lành.

Ông ta ngồi trên băng ghế, đôi tay làm việc rất thành thục, nghe xong cũng không ngẩng đầu nhìn mà nói: "Tất cả đều ở đây, ngài thấy cái nào đẹp thì tự lấy đi"

"Khu, khụ!" Hứa Tượng Càn giả vờ nhìn một hồi, ho khan vài cái, thu hút được người đàn ông trung niên chú ý, mới nói: "Vậy ta tự lấy đây, tiền quay lại sẽ đưa ngươi sau."

Bất ngờ là, người đàn ông trung niên đang buộc người giấy chỉ đáp lại một tiếng: "Được."

Bình Luận (0)
Comment