Đứng ở cửa tiệm quan tài, Khương Vọng liếc mắt nhìn qua đây, cảm thấy người này thật sự không giống như đang làm ăn. Đương nhiên sự chú ý của hắn đều tập trung trên người bán hàng rong đã đi qua đi lại sáu lần trên đường này.
Hắn từ biệt phủ Hà Sơn ra, đến phân viện Thanh Nhai, rồi đến Tiểu Liên Kiều, hắn đã nhìn thấy người này không dưới mười lần. Đồi rất nhiều bộ trang phục cải trang khác nhau, chỉ có đôi giày rách một đường nghiêng từ đó tới giờ vẫn không đổi - đối với những người chịu chú tâm quan sát mà nói, nó đã hiện rõ ràng ngay trước mắt.
Trước cửa hàng người giấy, thấy người ta không quan tâm hắn có quyt nợ hay không, Hứa Tượng Càn ngược lại rất phấn khởi, nói: "Ngươi không hỏi thử ta là ai, từ đâu đến, quyt nợ rồi thì làm sao, quay về làm sao tìm được ta để đòi tiền à?"
Đôi tay đang bận bịu làm việc của người đàn ông trung niên chợt dừng lại, ngẩng đầu lên liếc nhìn Hứa Tượng Càn, đặc biệt là dừng lại vài giây trên cái trán cao dị thường của hắn ta, sau đó thành thật nói: "Vừa nhìn liền biết ngài là người đàng hoàng, không thể nào quyt chút tiền này của ta được"
"Cũng phải" Hứa Tượng Càn gật đầu đồng ý: "Vậy thì lấy thêm hai cái nữa và tạo thành hai cặp. Bổn gia của ta chịu không ít khổ, tốt xấu gì đến bên đó rồi cũng phải náo nhiệt một chút"
"Cái này.." Cho dù là người đàn ông trung niên buộc người giấy có không biết làm ăn đi nữa, cũng cảm thấy khá là khó xử.
"Ây da, yên tâm, ngươi nhìn dáng vẻ tuấn tú lịch sự này của ta mà xem, sao có thể đi lừa ngươi chứ?" Hứa Tượng Cân an ủi: "Sau này ta sẽ thường đến, chiếu cố việc làm ăn của ngươi hơn!"
Người đàn ông trung niên vẻ mặt hiền lành nhìn hắn ta, muốn nói nhưng lại thôi.
Nhưng đôi mắt đó lộ rõ vẻ nghi ngờ.
Việc làm ăn của ta... có thể đến thường xuyên được sao?
Nhìn thấy sự do dự của ông chủ tiệm người giấy, Hứa Tượng Càn lại giở bài cũ: "Nếu thực sự không được, thì chút nữa ngươi có thể đi cùng lão Trương đến phân viện Thanh Nhai đòi tiền, hoặc bảo ông ta tiện thể lấy giúp ngươi cũng được!"
Đúng lúc này lão Trương cũng vừa dẫn theo hai chàng trai trẻ tuổi quay lại, nghe được một chút liền nói giúp: "Đây là tiên sinh của thư viện đấy, vậy thì có gì mà không thể tin tưởng chứ?"
Khương Vọng nhịn không được liếc nhìn ông ta, người này tuy bên ngoài giọng nói lạnh lùng nhưng bên trong lại là tấm lòng tốt bụng.
Nam nhân trung niên của tiệm người giấy liền ưng thuận lên tiếng: "Vậy được"
Sau đó lại cúi đầu bận rộn làm người giấy của mình, nhìn rất thuần thục.
Bên này lão Trương của tiệm quan tài lại nói với Hứa Tượng Càn: "Hứa tiên sinh, ta tìm được hai người này, đều là những thanh niên chăm chỉ làm việc.
Ngài xem có được không?"
Hứa Tượng Càn không ngừng vẫy tay: "Chính là bọn họ!"
Còn thuận tiện nói thêm một câu: "Một việc không phiền hai chủ, tiền công của bọn họ, ngươi cũng cùng đi phân viện Thanh Nhai đòi đi"
"Được được" Lão Trương đồng ý lia lịa.
Hai thanh niên trẻ tuổi này quả nhiên khỏe mạnh, tiết trời đã cuối thu nhưng lại chỉ mặc một chiếc áo mỏng, bắp thịt trên cơ thể lộ ra vô cùng rõ ràng. Hai người khiêng hai đầu của chiếc quan tài nhưng bước đi rất nhẹ nhàng.
Không phải là chỉ có một cái quan tài bé như vậy mà bản thân Hứa Tượng Càn hay Khương Vọng không bê nổi, hay sống an nhàn sung sướng phải mời người tới hầu.
Mà mời người tới khiêng quan tài vốn dĩ chính là một trong những lễ nghi của nhập liệm. Đây cũng là kết quả sau khi đã cố gắng giản lược những bước khác đi rồi.
Vốn dĩ lúc chôn cất cần tám người khiêng quan tài, tám người đó còn phải là người có danh tiếng cao trong gia tộc, có thể thuyết phục mọi người, gọi là "bát đài"
Nhưng người nhà Hứa Phóng không còn một ai cả, quê quán của y ở Tùng thành quận Tân Minh —— những "người đồng hương" chỉ vì "Tiền đóng cửa" mà trơ mắt nhìn cả nhà Hứa Phóng bị giết hết đó, nếu bảo bọn họ đến khiêng quan tài, chỉ sợ là thi thể của Hứa Phóng có thể tức giận đến nỗi bò từ trong quan tài ra.
Hai người thanh niên khiêng quan tài đi phía sau, Hứa Tượng Càn mỗi tay hai cái, giơ bốn người giấy lên dẫn đường ở phía trước.
Dựa theo lễ nghi nhập liệm hoàn chỉnh thì ngoài bát đài ra còn phải có người giơ cờ trắng, người mở đường, người đưa người giấy, người tung tiền giấy...
Những việc đó đều do một mình Hứa Tượng Càn làm hết.
Không hề có quan hệ thân thích với Hứa Phóng. Việc này cũng không tốt đẹp gì, còn có chút xúi quẩy. Dựa vào thân phận đệ tử thư viện Thanh Nhai của hắn ta mà nói lại càng có chút "hạ mình". Càng thấy đáng quý.
Khương Vọng đi theo sau, hiện tại hắn đã có thể đại diện cho Trọng Huyền Thắng ở một mức độ nào đó nên đi theo phúng viếng đã là cực hạn, chuyện này cũng có thể hiểu được. Dù sao Hứa Phóng cũng là một người đáng quý trọng, hơn nữa trên thực tế cũng đã giúp đỡ Trọng Huyền Thắng, nếu phía Trọng Huyền Thắng lặng thỉnh, vậy thì lại có chút vô tình quá.
Nhưng những việc gần gũi như nâng quan tài thì lại không phù hợp cho lắm.
Những điều này thể hiện cho việc nắm chuẩn phân tấc khảo nghiệm lòng người.
Lão Trương của tiệm quan tài cũng đi bên cạnh, quan tài này vừa được khiêng ra khỏi cửa hàng, ông ta liền đóng cửa, vội vã lên phân viện Thanh Mai đòi tiền, ngoài mặt có tin tưởng tưởng đến mức nào đi nữa thì trong lòng cũng vẫn lo lắng không yên.
Chỉ là đi cùng một đoạn, đến đầu phố phía trước mới tách ra.
Khương Vọng nhìn xung quanh, quả nhiên lại nhìn đến mục tiêu, nhưng cũng chỉ lướt qua, không hề kinh động đến người khác.
Miệng thì giả vờ như vô tình hỏi lão Trương: "Tiệm người giấy bên cạnh nhà ngươi kia mới mở sao?"
Lão Trương tiệm quan tài ngẩn người, nói: "Cửa hàng đã mở được nhiều năm rồi, nhưng vài ngày trước lão Lý về quê dưỡng bệnh nên mới cho cháu trai của ông ta tới đảm đương việc kinh doanh một thời gian. Việc này rất đột ngột, ông ta vội vã đi về mà không kịp nói một lời nào... Sao thế, cháu trai lão Lý trát người giấy không tốt sao? Bọn ta cũng không quen thuộc gì, hắn ta mới đến vài ngày nên chưa nói gì nhiều"
Vì không thể đắc tội với những người này được, nên lão Trương lập tức thoái thác trách nhiệm.
"Không có không có" Khương Vọng giải thích: "Chỉ là nhìn các ngươi có vẻ xa lạ nên hỏi chút thôi"
"Là như vậy à"
Lão Trương tiệm quan tài đáp lại một tiếng, hai người cũng không nói gì nữa. Đến giao lộ phía trước, ông ta tự chuyển sang hướng đi phân viện Thanh Nhai rồi.
Còn Khương Vọng thì đi theo sau người khiêng quan tài, đi về phía Thanh Thạch Cung.