Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 598 - Chương 598: Người Qua Đường

Chương 598: Người qua đường

Nam nhân trung niên chất phác ở cửa tiệm người giấy kia có vấn đề, mặc dù hắn ta trát người giấy rất thành thục, rất giống.

Khương Vọng để ý cửa hàng đã rất cũ, hơn nữa quần áo mà nam nhân trung niên đó mặc cũng đã giặt đến bạc màu, đủ để thấy đúng là người cần kiệm.

Nhưng hai người giấy đó, nói nợ liền cho nợ. Mà tiền của những thứ này không nhiều, không phải quan tài làm bằng tơ vàng gỗ lim gì cả, nên chẳng đến mức phải thiếu nợ, hơn nữa bọn họ vốn dĩ cũng không quen.

Thực sự không giống như một người làm kinh doanh buôn bán nhỏ.

Biểu tình rối rắm sau đó của ông ta cũng là vì Hứa Tượng Càn đòi thiếu nợ hai cái nữa —— nếu vẫn lập tức đồng ý, thì thực sự là quá giả.

Dựa theo những gì lão Trương của cửa tiệm quan tài nói, nam tử trung niên đó là cháu trai của ông chủ cũ của cửa tiệm người giấy. Chuyện này nhìn qua thì không có vấn đề gì, nhưng cũng không thể không cân nhắc tỉ mỉ.

Dưỡng bệnh không dưỡng ở Lâm Tri, mà lại phải đi xe vất vả về quê nhà?

Thêm một cái nữa, nếu lão Lý cho cháu trai trông coi cửa hàng giúp mình, thì không thể nào không giới thiệu với hàng xóm, để người ta giúp đỡ một chút.

Nhưng dù sao chuyện này cũng không liên quan đến hắn, an nguy của thành Lâm Tri tự có cấm quân phụ trách, trị an cũng có Phủ tuần kiểm, hơn nữa, người ta chưa hẳn đã là kẻ xấu.

Hắn không thể chỉ vì hoài nghi mà đi làm gì được, chỉ có thể để chuyện này ổ trong lòng.

Quan tài được nâng xuyên qua ngõ phố, dù là thành Lâm Tri dòng người đông đúc, cũng phải nhường đường.

Nhưng bên ngoài Thanh Thạch Cung lại lạnh lẽo và yên tĩnh, không có ai ngăn cản bọn họ, thậm chí còn không có người.

Ngay cả một ánh mắt khác thường cũng không còn nữa, bỗng dưng khiến đây lòng người ta sợ hãi.

Hứa Tượng Càn dẫn đường phía trước, ngoài bước chân của bọn họ ra thì không còn âm thanh nào khác cả.

Hai chàng trai được mướn đến khiêng quan tài, trước đó còn nói vài câu để thêm can đảm, sau đó thì không nói gì nữa.

Tại cánh cửa cung duy nhất bên ngoài Thanh Thạch Cung, Khương Vọng nhìn thấy Hứa Phóng đã chết —— Người y vẫn giữ nguyên tư thế quỳ, mặt hướng về cửa cung, hai tay nắm chủy thủ, ngực và bụng đều bị mổ xẻ ra... Tình trạng cực kỳ thê thảm.

Vì đã chết được một thời gian, không có người tẩm liệm nên thi thể cũng đã thối rữa đến một mức độ nhất định... Nhưng nhìn chung vẫn có thể coi là nguyên vẹn, có thể phân biệt rõ hình dạng người.

Hai chàng trai khiêng quan tài đã nôn mửa ngay tại đó.

Khương Vọng và Hứa Tượng Càn đều im lặng.

Hứa Tượng Càn trực tiếp dựa vào hạo nhiên chỉ khí của mình để nâng thi thể Hứa Phóng lên, đặt vào trong quan tài đã làm cho y.

Khương Vọng thì bấm tay niệm chú triệu ra Thực Chỉ Hoa, dọn dẹp sạch sẽ những thứ dơ bẩn trên mặt đất.

Gạch đá xanh, rêu xanh rì. Thanh Thạch Cung lạnh lẽo yên ắng.

Khương Vọng có chút lo lắng nói: "Ngươi trực tiếp dùng hạo nhiên chính khí tiếp xúc như vậy, có ảnh hưởng đến tu hành hay không..."

Hứa Tượng Càn hiếm khi nói một cách nghiêm túc: "Người như Hứa Phóng dù đã thành thi thể rồi, thì thi thể có thối rữa cũng không phải vật ô uế gì.

Y còn gần chính khí hơn cả hạo nhiên chính khí. Hứa Tượng Càn ta có thể nhập liệm cho y, đó là vinh hạnh của ta"

Dù sao hạo nhiên chính khí cũng chỉ là một loại công pháp, người như Liễu sư gia ở Gia thành cũng tu luyện được nó, nhưng "chính khí" chân chính thì lại tỏa ra từ nhân cách, không có cách nào phai mờ.

Khương Vọng ngẩng đầu, nhìn thấy một con chim sẻ đang nghiêng đầu trên mái cong, có vẻ rất tò mò về bọn họ.

"Chỗ này ngay cả ruồi nhặng còn không có, vậy mà lại có chim sẻ?" Dường như Hứa Tượng Càn có chút ý nghĩ gì đó.

Khương Vọng thò tay kéo hắn ta một chút: "Đi thôi. Đừng làm lỡ thời gian"

Đương nhiên Hứa Tượng Càn hiểu được lời cảnh cáo chớ gây sự này, nghĩ nghĩ một chút, vẫn là gọi người khiêng quan tài đến nói: "Chúng ta đi thôi"

Hai chàng trai khiêng quan tài cũng gần như bình thường lại rồi, nâng quan tài lên liền đi, nơi này thực sự có chút khiến người ra bất an.

Ổ bên ngoài Thanh Thạch Cung hiếm khi có chút động tĩnh, tiếng bước chân càng lúc càng xa.

Thanh Thạch Cung giống như một vật chết, giống như bản thân thanh thạch, mặc gió táp mưa sa, cũng mặc người đến người đi.

Ổ phía nam thành Lâm Tri có một ngọn núi Cản Mã Sơn, tương truyền rằng từng có một tướng quân vì đánh ngựa chạy quá nhanh mà đột tử tại đây. Nhưng không ai biết tên của vị tướng quân này, chỉ có tên của ngọn núi được lưu truyền lại. Mà nghĩ đến chuyện có thể mệt đến chết trong lúc hành quân cấp tốc thì chắc cũng không thể xem là danh tướng gì.

Cũng không biết vì sao, sau đó ngọn núi này dần dần lại biến thành nơi chôn cất, có rất nhiều phần mộ được chuyển tới đây.

Bởi vì nơi đây vẫn còn có chút danh tiếng, nếu an nghỉ ở đây sẽ có cái gọi là tướng quân bảo vệ cho, nhưng không phải ai cũng được chôn vào đây, nên có thể xem như một khu nghĩa trang tốt.

Nơi yên nghỉ mà Hứa Tượng Càn đã chọn cho Hứa Phóng thuộc gia tộc năm trăm năm này là ở đây.

Vì sao nói thành Lâm Tri nhiều người ư?

Khi ra khỏi thành, dù không đến nỗi chen lấn nhưng người đi dạo chơi ngoài thành, người đi buôn bán, đủ các kiểu người đi trên đường lớn cũng không ít.

Cứ đi như thế ước chừng nửa nén hương, người đi trên đường mới thưa thớt dân.

Khương Vọng dừng một chút, nói: "Các ngươi đi trước đi, ta sẽ đuổi theo bì sau.

Hứa Tượng Càn cũng không hỏi vì sao, chỉ đồng ý một tiếng rồi lại tiếp tục đi về phía trước.

Còn Khương Vọng thì ấn kiếm chuyển thân, đi thẳng về phía một người khuân vác.

Người khuân vác đó đang gánh một gánh đá, còn nhường đường qua một bên, Khương Vọng đi theo lướt ngang qua hai bước. Lúc này hắn ta mới ngẩng đầu, dùng giọng Lâm Tri nói: "Vị công tử này, ta dừng lại rồi, ngươi đi trước đi"

Trán lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt tươi cười khá chất phác và giản dị.

"Ta sợ ngươi không theo kịp" Khương Vọng nói.

"Ngươi nói gì thế, ta đi theo ngươi làm gì chứ? Ta gánh đá đi về phía trước cơ, không cùng đường với ngươi"

Tướng mạo của tên khuân vác này thoạt nhìn có vẻ là ba bốn mươi tuổi.

Nhưng nếu bỏ lớp nhợt nhạt vàng vọt ở trên mặt kia cùng chút râu ria lộn xộn đi, thì ít nhất cũng có thể trẻ ra mười tuổi.

Khương Vọng chăm chú nhìn hắn ta nói: "Sao ngươi lại biết ta với ngươi không cùng đường, sao ngươi lại biết... Ta muốn đi đâu?"

Bình Luận (0)
Comment