Tên khuân vác thoáng sửng sốt, nhưng cũng phản ứng rất nhanh nói:
"Ngươi đi theo nhóm người làm tang lễ kia một đường rồi, chắc chắn là đi Cần Mã Sơn nhỉ, chuyện này đâu cần phải nghĩ nhiều"
Khương Vọng nhìn xuống dưới, ra hiệu cho hắn ta nhìn bàn chân của chính mình: "Đôi giày của ngươi, ta đã nhìn thấy mười mấy lần rồi. Sao thế, không nỡ đổi sao?"
Đến lúc này người khuân vác mới biết vấn để nằm ở đâu, hắn ta không nghĩ tới người chuẩn bị trang phục và đạo cụ cho hắn ta sẽ phạm phải loại sai lầm thấp kém như vậy. Nhưng bây giờ không phải là lúc suy tính những chuyện này.
Phiền phức rồi.
Trong lòng hắn ta nổi lên suy nghĩ như vậy.
Không nói hai lời, hắn ta liền ném đòn gánh trong tay mình đi, ngay cả hai sọt đá mà đòn gánh gánh theo, cũng đập thẳng về phía người Khương Vọng.
Râm!
Trong cự ly ngắn mà phát ra tiếng nổ vang như vậy, đủ thế thấy lực đạo mạnh như thế nào.
Khương Vọng chỉ rút kiếm ra khỏi vỏ, hàn quang lóe lên. Đòn gánh đứt thành hai đoạn, đá cũng tách ra hai bên, dường như chúng có một kiểu ý thức tự chủ, tất cả đều xoay qua người Khương Vọng.
Còn Khương Vọng lại tại lúc này hướng thẳng về phía trước, mũi kiếm lao thẳng đến chỗ hiểm của tên khuân vác kia.
Đùng!
Nhưng tên khuân vác đó lại hợp tay lại, dùng thịt tay kẹp lấy thân kiếm, sau nó dùng sức nghiêng ra bên ngoài, đồng thời đá một cước cực kỳ mạnh.
Khương Vọng cũng không nhường, chỉ hơi vặn thân kiếm một chút, kiếm khí cuồng liệt lập tức bạo mở theo hình xoắn ốc.
Vì để bảo vệ hai tay, tên khuân vác đành phải buông ra, lui về phía sau.
Nhân lúc đó Khương Vọng dùng trường kiếm chém xuống phía dưới, cắt cái chân mà hắn ta chưa kịp lui về hoàn toàn. Nhưng lại chỉ nhìn thấy một đoàn binh sát tuôn ra từ chân, bao bọc lấy chân của tên khuân vác, hắn ta trực tiếp giơ chân lên muốn giao chiến với Trường Tương Tư.
Chiến pháp dứt khoát sắc bén này, quả nhiên là tu sĩ trong quân đội.
Trong lòng Khương Vọng đã có suy đoán, kiếm thế vấy ngược lại, tiếp tục chém đến cổ họng của đối thủ.
Con mắt của tên khuân vác kia chợt lóe lên tia lạnh lẽo, chỉ giơ tay trái lên cổ cản lại, mũi chân lại dứt khoát chọc về phía tim của Khương Vọng.
Có thể nói là hắn ta muốn chơi liều mạng đổi mạng.
Khương Vọng duỗi tay trong chớp nhoáng, nhấn một cái lên cẳng chân hắn ta, cả người đã phóng lên, xoay người trên không trung, trực tiếp tung một cước tiên thối!
(1) Tiên Thối: một thế đá trong Tân thủ (võ chiến đấu tay không tự do)
Đùng!
Một cước tiên thối này nổ tung trong không khí, Trực tiếp giật cánh tay đang che ở cổ của tên khuân vác lên, ép nó hướng vào trong.
Lấy tay của hắn ta đập đến má phải, đánh bay cả người hắn ta đi, Tất cả mọi việc xảy ra trong chớp mắt, động tác nhanh nhẹn, nhanh đến nỗi từ đầu đến cuối không hề có kẽ hở nào để bắt lấy.
Nói về thực lực, thì tên khuân vác cải trang theo dõi người khác này có thực lực không hề thua kém Tịch Mộ Nam nắm giữ ấn ký thành chủ Gia thành trước đây, cũng có thể xem là phi phàm trong Đằng Long Cảnh.
Nhưng đối với Khương Vọng của hiện tại mà nói, loại thực lực này còn lâu mới đủ sức chiến đấu.
Tên khuân vác bị một cước đánh bay kia lại lập tức trở mình đứng dậy, nhưng Khương Vọng đã kể sát trước mặt hắn ta một lần nữa, gần trong gang tấc.
Đây là khoảng cách không thể nào tránh đi đâu được, rất dễ phân sinh tử trong chớp mắt.
"Đừng ép ta không thể dừng tay" Khương Vọng nói.
Câu nói này giống như một chậu nước lạnh dội xuống đầu khiến tên khuân vác tỉnh táo lại trong nháy mắt.
Cho dù nơi này là Lâm Tri, nhưng lỡ tay giết chết một người không có thân phận theo dõi mình cũng không phải là lý do không chấp nhận được.
Mà sau lần giao chiến vừa rồi, sự chênh lệch về thực lực đã rất rõ ràng.
So với mấy thanh niên lỗ mãng không có đầu óc chạy đi cược mạng kia, thì sự tỉnh táo của đối thủ lúc nào cũng khiến người khác vui mừng.
Khương Vọng thu kiếm, hờ hững hỏi: "Ai ra lệnh cho ngươi theo dõi ta?"
Tên khuân vác cắn chặt răng, nói: "Ta không thể nói"
"Không phải không muốn, mà là không thể?" Khương Vọng nghĩ nghĩ:
"Trong quân đội, Vương Di Ngô?"
Hắn không nhịn được nhíu nhíu khóe miệng, tự cảm thấy việc bắt được thóp Vương Di Ngô lại là thu hoạch ngoài ý muốn của chuyến đi này: "Dùng quân lệnh làm việc riêng sao?"
"Thật sự không phải như thế!" Tên khuân vác phản bác lại: "Ngươi không phải người nước Tề, lai lịch cũng không rõ, hiện tại lại trà trộn vào Lâm Tri.
Chúng ta có tránh nhiệm của cảnh vệ đô thành, có lý do để tiến hành điều tra ngươi"
Quả nhiên Vương Di Ngô không dễ dàng để lại sơ hở như vậy. Chuyện này là điều tra tự phát trong quân đội, nhưng cũng có thể nói là hợp với quy trình.
Nhưng vào thời điểm này, vô lý cũng còn khiến người ta tức giận mấy phần, chứ đừng có là có lý.
"Không nói đến chức vị Nam tước của ta là được bệ hạ ngự tứ phong cho.
Mà chỉ nói đến việc Đế Quân cũng đã gặp ta ở Đông Hoa Các, thừa nhận chiến công của ta. Vậy mà các ngươi lại nghi ngờ ta? Nghi ngờ ánh mắt của Đế Quân?"
Khương Vọng lạnh lùng nhìn hắn ta, chỉ thiếu chút đem câu "Các ngươi thì tính là cái gì" viết trên mặt: "Ngươi thuộc đội quân nào?"
"Chúng ta chỉ là điều tra... Không hề làm gì cả"
"Ngươi có biết Vương Di Ngô và Trọng Huyền Tuân có quan hệ gì, ta với Trọng Huyền Thắng có quan hệ gì, có biết hiện tại Trọng Huyền Tuân và Trọng Huyền Thắng đang cạnh tranh chức gia chủ hay không? Chuyện này quyết liệt đến mức nào, có liên quan đến bao nhiêu lợi ích?" Khương Vọng liên tục hỏi hắn ta.
Dù mặt của tên khuân vác đã mất đi màu vàng nhợt nhạt, nhưng lúc này vẫn thấy được sắc mặt hắn ta biến đổi không ngừng: "Ta không... Không nghĩ nhiều như vậy. Chỉ là tuân lệnh mà làm"
Khương Vọng nhìn chằm chằm hẳn ta, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên chuôi kiếm.
Tên khuân vác cũng im lặng, chờ đợi quyết định của hắn.
Một lúc lâu sau, Khương Vọng mới nói: "Lau sạch mặt đi, để ta nhớ ngươi là.
ai Dựa vào tu vi này, dù hắn ta ở đội quân nào thì cũng tuyệt đối không phải quân binh bình thường. Vương Di Ngô phái một người như vậy tới theo dõi hắn, tất nhiên vô cùng đáng nghi, không hề giống theo dõi bình thường.
Nếu Khương Vọng trực tiếp động thủ giết người thì lại quá ngu xuẩn rồi.
Bị ánh mắt sắc như kiếm của Khương Vọng nhìn đến, tên khuân vác không có không gian do dự, trực tiếp giơ tay lên lau qua mặt.
Vật vàng như nến kia bị xóa đi, ngay cả chòm râu cũng biến mất.
Trước mặt xuất hiện một người tướng mạo tầm trung, nhưng khí sắc khá tốt, khuôn mặt còn trẻ, nhìn qua thì bộ dạng cũng tầm trên dưới hai mươi tuổi.
Khương Vọng càng chắc chắn với suy đoán trong lòng hơn, chỉ nói: "Hiện giờ chúng ta cùng đường rồi, phải không?"
Sau đó hắn cũng không nói thêm gì nữa, xoay người đi đến chỗ Hứa Tượng Càn, không hề lo lắng hắn ta sẽ thừa cơ chạy trốn.
Vì hai người bọn họ đều biết rõ, trốn cũng không thoát.
Người trẻ tuổi còn mặc đồ khuân vác này khẽ biến đổi sắc mặt một trận, cuối cùng bước đi theo sau Khương Vọng.