Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 603 - Chương 603: Gõ Cờ, Hạ Cờ

Chương 603: Gõ cờ, hạ cờ

Trong quân trướng, Lôi đô thống đang ngồi tựa vào bàn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Vương phó đô thống đang bị đẩy tới, cùng với Trịnh đội trưởng Trịnh Danh đang theo sát phía sau, sắc mặt lập tức trầm xuống.

"Trịnh Danh!" Gã vỗ bàn quát: "Phạm thượng, ngươi biết đây là tội danh gì không?"

Trịnh Thương Minh tiện tay đẩy Vương phó đô thống ra, xem đám vệ binh đang chen vào quân trướng ở phía sau như không khí.

Hắn ta nhanh chân bước về phía trước, hai tay chống lên chồng hồ sơ, nhìn xuống Lôi đô thống đang ngồi phía dưới: "Lấy công làm việc tư, ngươi biết là tội danh gì không?"

Lôi đô thống giận không kềm được, đứng vụt dậy: "Đây là chuyện mà ngươi có tư cách hỏi ta sao? Trịnh Danh!"

Trịnh Thương Minh ra tay nhanh như chớp, ấn xuống bờ vai gã, ấn cả người gã ngã ngồi xuống ghế.

Bởi vì vừa rồi dùng sức quá mạnh khiến xương bả vai Lôi đô thống phát ra một tiếng giòn vang.

Trước khi đám vệ binh ở bên ngoài kia kịp xông lên, Trịnh Thương Minh hung tợn nói: "Cho ngươi biết, ông đây tên là Trịnh Thương Minh!"

"Hộ Lôi, không phải ngươi thích mang bối cảnh bày gia thế ra lắm sao?"

"Bắc nha Đô úy là cha ta, có đủ cho ngươi xem không? Chỉ một cái họ Lôi đã khiến ngươi vểnh đuôi lên trời rồi, ngươi không ngại thì về hỏi Lôi Phụ Càn thử xem, hắn ta biết ngươi hay là biết ta?"

Vương phó đô thống vừa bị Trịnh Thương Minh đẩy qua một bên chợt cảm thấy run chân, trong lòng Lôi đô thống cũng vô cùng chột dạ.

Cuối cùng gã đã biết, vì sao người kia lại muốn hắn đối phó với nhân vật nhỏ này như thế.

Nhân vật này vốn không hề "nhỏ", từ đầu tới đuôi, "nhỏ" chỉ có mỗi mình họ Lôi gã.

Mặc dù gã cũng họ Lôi nhưng dù sao cũng chỉ là dòng phụ. Lôi Phụ Càn mới là nhân vật thủ lĩnh đời này của Lôi gia, ngay cả mặt mũi của người kia gã còn chưa thấy qua nói gì tới việc quen biết?

Mà vị trí Bắc Nha Đô uý này có sức nặng thế nào, gã cũng hiểu rất rõ.

Cái gọi là Bắc Nha, kỳ thật chính là Đô Thành Tuần Kiểm Phủ, chỉ vì làm việc ở thành Bắc nên mới có tên gọi là "Bắc Nha".

Quan nha ở thành Bắc rất nhiều, nhưng Bắc Nha lại là tên riêng chỉ dành cho mỗi Đô Thành Tuần Kiểm Phủ. Chỉ một điểm này thôi là đủ để thấy quyền uy cùng danh vọng của Đô Thành Tuần Kiểm Phủ này rồi.

Vị trí Tuần Kiểm Đô uý của Lâm Tri này, tuy phẩm trật không cao nhưng thực quyền lại rất lớn, phụ trách toàn bộ mảng trị an của Lâm Tri. Bắc Nha Đô uý Trịnh Thế, cũng là một trong những nhân vật có thực quyền ở Lâm Tri, không phải là người mà một Đô thống nho nhỏ như gã có thể so sánh.

Lấy một ví dụ trực quan để mà nói thì, trong toàn bộ Trảm Vũ quân, chưa cần phải kể đến các vị trí Chính, Phó tướng, chỉ tính riêng Đô thống giống như gã thôi là đã có tổng cộng tâm mươi người rồi. Mà Trịnh Thế lại chính là lão đại ở Bắc Nha.

Lúc này gã mới biết, đối tượng trước giờ gã vẫn trừng mắt coi thường có lai lịch gì.

Mặc dù như vậy, Lôi đô thống vẫn cố gắng gượng nói: "Chẳng cần biết ngươi là ai, thân phận gì, nơi này là Trảm Vũ Quân, không phải là chỗ ngươi có thể xằng bậy. Đã ở đây thì phải tuân theo quy củ nơi đây!"

Dù sao cũng đang có vô số thân binh, thủ hạ đang nhìn, gã cũng không thể để mình quá mất mặt được.

Trảm Vũ Quân là một trong Cửu Tốt, quân quy sâm nghiêm.

Nhưng mà hai từ quy củ này, vẫn luôn tuỳ theo từng người mà có cách áp dụng khác nhau.

Trịnh Thương Minh lạnh lùng nói: "Chỉ cần ta muốn, ngày mai đã có thể ngồi ở vị trí của ngươi rồi! Ngươi muốn nói quy củ, nói thân phận, nói tôn ti với ta?"

Những lời này của hắn ta cũng chẳng phải khoe khoang hay khoác lác, lúc đầu, vì để tránh hiềm nghi nên khi ở Thu Sát Quân, Trọng Huyền Thắng chỉ tạm giữ chức Phó Đô thống. Nếu hắn ta dựa vào quan hệ cùng sức mạnh trong quân đội thì dù có muốn lấy vị trí Phó tướng cũng chẳng phải việc khó, Đô thống cũng chỉ là một cái tiện tay.

Chính bởi vì lời này không phải giả nên mới cực kỳ có sức uy hiếp.

Rốt cuộc giọng nói của Lôi đô thống cũng hiện lên chút chật vật: "Ngươi muốn thế nào?"

"Ta chẳng muốn gây khó dễ gì cho ngươi, đám phế vật như các ngươi vậy, ta chưa từng để vào mắt"

Hắn ta tiếp tục nhìn chằm chằm Lôi đô thống, nói: "Bây giờ, ngươi phải cho ta câu trả lời. Tại sao phải an bài ta đi theo dõi Thanh Dương Trấn Nam?

Hoặc là nói, ai chỉ điểm ngươi?"

"Văn Liên Mục" Lôi đô thống rất thức thời.

Đây là một cái tên ngoài dự liệu.

Trịnh Thương Minh ngưng thần nghĩ nghĩ, mới nhớ ra người này là ai. Thế là lạnh giọng hỏi: "Bây giờ hắn ta đang ở đâu?"

"Có lẽ là ở phủ Trấn Quốc Đại Nguyên Soái"" Lôi đô thống nói.

Trong mắt gã chợt loé lên một tia chế nhạo cùng hả hê.

Gã nghĩ, dù cho người này có là con trai của Bắc Nha Đô uý thì cũng không thể nào cứng đối cứng với đệ tử của Quân Thần được.

Mà trong lòng Trịnh Thương Minh chỉ có một ý niệm - quả nhiên là thế!

Chỉ có một loại cảm xúc như sao hoả nổ tung.

Đó chính là sự phẫn nộ không cách nào khắc chế.

Bên trong phủ Trấn Quốc Đại Nguyên Soái.

Văn Liên Mục dùng một tay đỡ cằm, một tay vuốt ve một quân cờ trắng, đập nhịp xuống bàn cờ.

Cộp cộp, cộp, cộp cộp cộp.

Thanh âm này lộn xộn, khiến được lòng người ta trở nên phiền loạn.

Nhưng Vương Di Ngô đang ngồi xếp bằng ở đối diện lại chẳng hề phản ứng, vẫn đắm chìm trong thế giới tu hành của mình như cũ.

Không biết qua bao lâu, Văn Liên Mục đã đánh mấy cái ngáp dài, Vương Di Ngô mới chậm rãi mở to mắt.

Trong nháy mắt đó, khí thế hắn ta thu phóng quả thực khiến Văn Liên Mục âm thầm kinh hãi, cả người cũng trở nên linh động hơn.

"Này!" Văn Liên Mục ném quân cờ vào bình chứa, phát ra một tiếng vang giòn: "Ngươi đã đồng ý với Trọng Huyền Tuân là giúp hắn ta trông coi cửa hàng, nào có đạo lý lại trốn đi tu hành cả ngày, chẳng làm gì khác, sai phái một mình ta bận rộn?"

Vương Di Ngô nhàn nhạt nhìn gã một cái, lãnh đạm nói: "Ta không tìm ngươi, ngươi sẽ ra mặt đến giúp A Tuân sao?"

"Đây không phải là nói nhảm à" Văn Liên Mục tức giận: "Ta và hắn không thân cũng chẳng quen!"

"Ngươi xem, đây chính là việc ta đã làm"

Vương Di Ngô vẫn dùng ngữ khí tức chết người như cũ, nhưng lại như vô cùng đúng lý hợp lý hợp tình.

Văn Liên Mục cắn răng oán hận một trận, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ nói:

"Ngươi cứ ra vẻ tiếp đi, bây giờ ta đánh không lại ngươi...

"Trước kia ngươi cũng không thắng được ta" Vương Di Ngô thản nhiên nói.

Văn Liên Mục lập tức câm nín.

Vương Di Ngô lại nói: "Về sau ngươi cũng đánh không lại ta"

Hắn ta nghĩ nghĩ, lại bổ sung: "Đời này đều không có cơ hội, ta là mạnh nhất"

Văn Liên Mục:...

Văn Liên Mục hoài nghi, sớm muộn gì mình có ngày bị tên khốn kiếp này làm cho tức chết.

Cái gì gọi là tú tài gặp gỡ quan binh?

Cái gì gọi là nhất lực hàng thập hội? (1)

(1 Có thể hiểu nôm na là: hai tay cũng thắng không nổi 10 cái miệng.

Văn Liên Mục ta, trí dũng siêu quần, võ lược trác tuyệt, lại vẫn cứ...

Vương Di Ngô đưa tay lướt qua mặt gã một cái: "Tỉnh đi, đừng ngây người nữa, lo chính sự đi?"

Văn Liên Mục hít thở sâu một hơi, mới ép buộc mình không được so đo nữa.

Sau đó mới nói: "Bước đầu tiên của kế hoạch quả nhiên không thành công dễ dàng như vậy được, Khương Vọng cũng không phải là kẻ ngu. Tiếp theo đây ngươi nên chuẩn bị sẵn sàng, Trịnh Thương Minh sắp đánh tới cửa rồi, ta cũng không muốn động thủ động cước với người ta, chẳng đẹp mặt gì"

"Chỉ là một tên Trịnh Thương Minh, một tay là có thể giết, còn cần chuẩn bị?" Vương Di Ngô vô cùng bá khí nói.

Văn Liên Mục "hít" sâu một hơi, rốt cục nhịn không được, nổi giận mắng:

"Ai bảo ngươi giết hắn? Vô duyên vô cớ giết hắn làm gì? Giết Trịnh Thương Minh thì đễ nhưng còn Trịnh Thế thì sao, ngươi cũng có thể giết?"

Vương Di Ngô hoàn toàn không có tự giác đuối lý: "Chưa giao thủ qua thì không thể phán đoán"

Ngươi mẹ nó ngay cả Bắc Nha Đô uý mà còn muốn đánh.

Văn Liên Mục sắp phát điên tới nơi rồi.

Gã khó khăn trấn an cảm xúc xuống, cố gắng bình tâm tĩnh khí nói: "Nghe ta an bài, được không? Cho hắn ta chút giáo huấn, để hắn ta nhận thức được chênh lệch là được, được không? Đừng nhục nhã hắn, đừng gây tổn thương quá nặng cho hắn, càng đừng giết hắn, được không?"

Liên tiếp ba lần "Được không", quả thực là đã hao hết kiên nhẫn cả đời của gã.

Vương Di Ngô lại chỉ dùng ánh mắt không mặn không nhạt liếc qua, dáng vẻ như muốn nói, ngươi quả thực chẳng biết bảy tỏ cảm xúc gì.

Cuối cùng hắn ta cũng đáp lại: "Được:

Bình Luận (0)
Comment