"Phủ Tuần kiểm quản lý trị an, nha môn lại là nơi đầu tiên mà các thương hộ cần đút lót trước. Làm buôn bán muốn mua may bán đắt ở thành Lâm Tri thì không thể không nhìn sắc mặt của Trịnh Thế"
Bên bàn cờ, Văn Liên Mục đĩnh đạc nói: "Cuộc cạnh tranh giữa Trọng Huyền Tuân và Trọng Huyền Thắng, thật ra Trọng Huyền Tuân đã đứng ở thế bất bại, bất kể là thiên phú, thực lực hay tài ba, hắn đều ở thế đứng đầu"
Vương Di Ngô khó được mà gật đầu phụ họa: "Qủa thật như thế"
Văn Liên Mục liếc nhìn hắn ta một cái, vẻ mặt khó hiểu, nhưng cũng không phát biểu ý kiến gì, chỉ tiếp tục nói ra phân tích của mình: "Nhược điểm của hắn là ở ngoài thân, mà không phải bản thân hắn. Ta tin tưởng Trọng Huyền Thắng cũng thấy được điểm này, mới đưa hắn vào Tắc Hạ học cung, sau đó thì chuyên tâm đối phó những... Thế lực ngoài thân của hắn"
Gã bổ sung: "Không thể không nói, nước cờ này của Trọng Huyền Thắng cực kỳ tuyệt diệu, hắn là một kỳ thủ đáng được tập trung toàn bộ sự chú ý, trước đó, là do ta đã xem nhẹ hắn"
Vương Di Ngô cũng không nói gì, đương nhiên hắn ta không muốn thừa nhận mình đã coi thường Trọng Huyền Thắng, nhưng loại người như hắn ta không có khả năng lừa mình dối người.
"Những chuyện ngoài thân, nói đơn giản chính là nhân mạch, tài nguyên, ích lợi. Hiện tại Trọng Huyền Thắng ngầm chiếm chuyện làm ăn vốn có của Trọng Huyền Tuân, càng ngày càng thuận buồm xuôi gió. Tụ Bảo Thương Hội nuôi béo hắn, Tứ Hải Thương Minh lại cung cấp sự ủng hộ tương đối, hơn nữa hiện tại Tô Xa đã kẹp chặt cái đuôi liếm láp vết thương, căn bản không thò đầu ra nữa. Tụ Bảo Thương Hội im miệng không nói sẽ làm cục diện càng thêm khó khăn, khiến chuyện làm ăn của Trọng Huyền Tuân co lại lần nữa. Ngươi không thể dùng võ lực giải quyết những chuyện như thế này, cũng khó tránh khỏi lực bất tòng tâm"
Văn Liên Mục khi thì cố ý, lúc lại vô tình đề điểm tầm quan trọng của mình, rắc muối lên vết thương của Trọng Huyền Tuân, xem như đánh trả ở biên độ nhỏ: "Nói thật, Trọng Huyền Tuân không ở đây, bây giờ ngươi không có cách nào có thể trực tiếp vận dụng quan hệ của phủ Trấn Quốc Đại Nguyên Soái để giúp hắn... Hiện nay chỉ nói về lĩnh vực thương nghiệp, chúng ta rất khó chống lại Trọng Huyền Thắng đang được Tứ Hải Thương Minh ủng hộ.
Không phải hoàn toàn không có cách nào, nhưng nhất định là làm nhiều mà công ít, mất nhiều hơn được. Đây là điều mà trí giả không làm. Chúng ta muốn phá cục thì phải phóng xa tầm mắt ra hơn, phải buông ra"
Vương Di Ngô thẳng thắt lưng lên, cả người căng chặt như một cây thương:
"Cho nên ngươi nhắm vào Bắc Nha Đô uý"
Giọng nói của hắn ta vô cùng vững vàng: "Nhưng Bắc Nha Đô uý giữ mình trong sạch"
"Cai quản trị an ở nơi đâu đâu cũng là long xà như Lâm Tri này, nếu muốn có kết quả tốt thì chỉ có hai con đường để đi. Một là thủ đoạn cao siêu, xử sự khéo đưa đẩy, chuyện gì cũng đứng ở giữa, không đắc tội với ai. Hai là thiết diện vô tư, không cho ai mặt mũi. Cũng như lời ngươi đã nói vậy, giữ mình trong sạch"
Văn Liên Mục cười cười: "Mặc kệ bản chất của Trịnh Thế là loại nào, nếu ông ta biểu hiện ra là loại thứ hai, vậy ông ta tuyệt đối sẽ không giúp chúng ta, đặc biệt là sẽ không cuốn vào cuộc cạnh tranh của Trọng Huyền gia để bị người ta nắm cán. Cho nên ta chỉ có thể đi một nước cờ hiểm, buộc ông ta vào cục"
Thật ra là bởi vì bản thân Vương Di Ngô yếu thế ở phương diện kinh doanh, mới khiến Văn Liên Mục phải buộc lòng phải tìm biện pháp bằng lối tắt.
Vương Di Ngô ngừng một chút, sau đó mới nói: "Ý ngươi là chỉ làm chuyện trước mắt, mặc kệ về sau hồng thủy ngập trời"
Văn Liên Mục duỗi tay nắm một nắm cờ trắng trên hộp lên, lại nhìn từng con từng con rơi khỏi kẽ tay: "Nếu muốn đạt được cục diện hòa nhau trong khoảng thời gian ngắn, Trịnh Thế là quân cờ dùng tốt nhất. Còn về phần sau này... Chờ Trọng Huyền Tuân đi ra từ Tắc Hạ học cung rồi thì ngươi sẽ sợ con cở này, hay là Trọng Huyền Tuân sẽ sợ đây hả?"
Gã khẽ nhếch khóe miệng, mãi đến lúc này, gã mới lộ ra ngạo khí và sắc nhọn độc hữu của bản thân.
"Ta tin tưởng ngươi" Vương Di Ngô nói.
"Vậy ta thực vinh hạnh" Văn Liên Mục cố ý dùng giọng điệu giả mù sa mưa đáp lại một câu, sau đó mới nói: "Làm bất cứ chuyện gì, có chuẩn bị trước sẽ thành công, không chuẩn bị thì tất bại. Bố cục lần này của ta có rất nhiều dự phòng. Trịnh Thương Minh lần theo dấu vết của Khương Vọng, ta nghĩ cách để hắn bại lộ. Cục diện tốt nhất đương nhiên là Khương Vọng giết Trịnh Thương Minh, hoặc là Trịnh Thương Minh giết Khương Vọng cũng được. Nếu là loại trước, mâu thuẫn giữa Trịnh Thế và Trọng Huyền Thắng sẽ không giải được. Nếu là loại sau, ta không biết giao tình giữa Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng đã đến bước nào, nhưng ít ra giá trị hiện nay chính là phụ tá đắc lực, Trọng Huyền Thắng tuyệt đối không thể chịu lỗ lã như vậy"
"Vậy cục diện tệ nhất là gì?"
"Cục diện tệ nhất chính là Trịnh Thương Minh phát hiện hắn bị người ta tính kế, sau đó tìm hiểu nguồn gốc rồi tìm được ta, nhưng mà bên cạnh ta.."
Văn Liên Mục siết lấy những quân cờ không còn nhiều lắm trong tay, nâng một ngón tay lên, chỉ về hướng Vương Di Ngô: "Có ngươi đang đứng"
"Sau đó?"
"Ta đã nghiêm túc điều tra về Trịnh Thương Minh này. Trịnh Thương Minh là công tử ca không muốn dựa vào quan hệ trong nhà điển hình, cực lực muốn chứng minh bản thân. Nguyên nhân lớn nhất trong đó là do từ nhỏ Trịnh Thế đã quản giáo hắn nghiêm khắc, một phần nguyên nhân khác, lại là vì tính cách bản thân hắn"
Văn Liên Mục tiếp tục phân tích: "Hắn có thể chịu khổ nhọc, có thể chịu được chế nhạo nhục nhã. Nhưng điều này không phải vì bản thân hắn có phẩm chất giỏi kiềm chế mà hoàn toàn ngược lại, điểm hắn yếu nhất là biết kiềm chế, là người không biết kiểm nén xúc động nhất. Sở dĩ hắn có thể chịu đựng những chuyện bên trong Trảm Vũ quân kia, là vì đáy lòng hắn biết những người và chuyện đó không đáng để nhắc tới, chỉ coi bọn họ như những con kiến, cho nên không cảm thấy vất vả, cũng không cảm thấy khuất nhục"
"Hắn kiên quyết không dựa vào Trịnh Thế, nhưng Trịnh Thế mới là tự tin lớn nhất của hắn. Hắn sống rất khó chịu, rất mâu thuẫn. Hắn là con cháu quyền quý, lại khinh thường quyền quý. Nhìn như hắn đang khinh thường nhìn đến quyền thế của phụ thân mình nhưng thật ra trong lòng lại tán thành quyền uy của phụ thân nhất. Nhìn như hắn cũng không dám chính diện phản kháng với Trịnh Thế, nhưng tất cả hành động của hắn đều chính là phản kháng"
"Trong lòng hắn cất giấu một ngọn núi lửa, một khi chạm vào thì.." Văn Liên Mục nói rồi mở nắm tay ra, tất cả quân cờ trắng lập tức rơi xuống.
"Oanh!" Gã mô phỏng âm thanh.