Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 606 - Chương 606: Mỗi Bước Tính Trong Lòng

Chương 606: Mỗi bước tính trong lòng

Lần này Trịnh Thương Minh tới, vốn mang tâm lý tới cửa tính sổ, cũng vì thế nên hắn ta không sợ việc đánh một trận chiến.

Không phải hắn ta không nghe nói đến thực lực của Vương Di Ngô, không phải không có dự đoán.

Nhưng quyền quý, danh lộc, thực lực, đều không nên là lý do có thể tùy ý hãm hại Trịnh Thương Minh này.

Hắn ta quả thật phẫn nộ.

Loại phẫn nộ này làm khí huyết hắn ta sôi trào.

Làm hắn ta siết chặt nắm đấm.

Làm nắm tay hắn ta tràn ngập sức mạnh.

Đạo Nguyên lũ lượt mà bùng nổ, máu như nước lũ, mênh mông mãnh liệt.

Thế và lực thống nhất hoàn mỹ, toàn bộ phẫn nộ của hắn ta đều ứ đọng trong một quyền này.

Sau đó một quyền được tung ra, cứng đối cứng, cương chạm vào cương, đánh thẳng trực diện vào nắm tay của Vương Di Ngôi!

Hắn ta không né tránh, Vương Di Ngô càng không.

Trong nháy mắt khi hai quyền đối nhau, mọi thứ dường như đều bị ngưng đọng lại.

Thời gian như đang biến chậm, không gian như đang mở rộng.

Tiếng động, khí tức, đều đã mất đi... Lại quay trở về.

Trịnh Thương Minh như nghe thấy một tiếng giòn vang, hắn ta cảm giác được một luồng sức mạnh vô cùng mạnh mẽ đang nghiền áp đến, không thể ngăn cản, không thể lảng tránh.

Thậm chí hắn ta cảm giác được, toàn bộ cánh tay của mình đều bị một quyền này làm nổ nát!

Nhưng đó chỉ là ảo giác.

Hắn nhanh chóng ý thức được sự thật này.

Bởi vì Vương Di Ngô đã thu quyền.

Sau khi nhẹ nhàng đánh tan quyền thế, đánh tan nắm tay, đánh tan quyền lực của hắn ta, Vương Di Ngô lại nhẹ nhàng thu nắm tay lại.

Thực lực chênh lệch thật sự quá lớn!

Trịnh Thương Minh nghĩ đến có lẽ hắn ta sẽ thua, có lẽ hắn ta không phải là đối thủ, nhưng hắn ta vẫn phải dồn hết toàn lực, tuyệt đối không để Vương Di Ngô yên ổn được.

Nhưng trước thời điểm hiện tại, hắn ta chưa từng nghĩ tới, chênh lệch lại có thể lớn đến như vậy.

Vương Di Ngô nhìn Trịnh Thương Minh, trong mắt không có lấy một chút thành tựu vì đã thắng lợi, chỉ lạnh lùng hỏi: "Ngươi thật kiêu ngạo, nhưng ngươi dựa vào cái gì mà kiêu ngạo?"

Trịnh Thương Minh như bị sét đánh.

Nắm đấm của hắn ta bị đánh tan, phẫn nộ cũng đã vỡ nát, cùng với đó là sự kiêu ngạo không dễ dàng lộ ra của hắn ta.

Hắn ta chưa từng hoài nghi chính mình. Hắn ta hoàn toàn cự tuyệt quan hệ trong gia tộc, chỉ dựa vào bản thân, bò lên từ tầng dưới chót quân đội.

Dựa vào bản thân để gia nhập Trảm Vũ quân, dựa vào bản thân để trở thành đội trưởng - Cho dù lấy thực lực của hắn ta thì ít nhất cũng nên là một Đô thống. Mà nếu mượn dùng quan hệ của phụ thân, thì trong Cửu Tốt của Tề quốc, ít nhất hắn ta vẫn nắm giữ được một chức Phó tướng.

Hắn ta cho rằng bản thân là nhân vật anh hùng không thỏa hiệp với thế giới này.

Nhưng chưa bao giờ nghe nói, có anh hùng nào không chịu được nổi một kích như thế.

Đứng trước mặt Vương Di Ngô - kẻ đã hãm hại hắn ta, đùa nghịch hắn ta nhưng bản thân hắn ta lại không thể chịu nổi một kích của đối phương.

Hiện thực tàn khốc này gần như hoàn toàn phá hủy kiêu ngạo ẩn sâu trong lòng hắn ta - Trên thực tế, mãi cho đến hiện tại, tất cả mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của Văn Liên Mục, bao gồm biến hóa tâm lý giờ phút này của Trịnh Thương Minh.

Lúc này đùa bỡn, thao túng cảm xúc của Trịnh Thương Minh như thế nào...

Tất nhiên đều đã được thiết kế hoàn hảo hết rồi.

Mà Vương Di Ngô cũng cho Văn Liên Mục đầy đủ tin tưởng, tất cả đều dựa theo kế hoạch đã định trước.

Đầu tiên là làm Trịnh Thương Minh thấy được chênh lệch thực lực, đánh tan tự tin, mài giũa thù hận của hắn ta, hạ thấp ảnh hưởng trái chiều xuống.

Sau đó lại bắt giữ, nhốt lại, bắt đầu kế hoạch kế tiếp.

Nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của Trịnh Thương Minh, Vương Di Ngô chẳng còn muốn nói thêm câu nào nữa, chỉ duỗi tay về phía trước, muốn bắt lấy hắn ta: "Tự tiện xông vào phủ Đại nguyên soái, giam ngươi lại mấy ngày trước lại nói!"

"Chậm đã!"

Đột nhiên có một giọng nói vang lên ở nơi xa.

Giọng nói này cực kỳ to lớn vang dội, có vẻ uy nghiêm và chính khí.

Lúc mới vang lên còn ở nơi xa, mà sau khi dứt lời thì người đó đã đến gần.

Một bàn tay dựng chưởng thành đao, nghiêng nghiêng đánh xuống.

Tuy là chưởng tay trần, lại như thiên đao.

Bởi vì mọi thứ trước mắt đều như bị một "Đao" này tách rời!

Đây là một đao thiên lý tuần hoàn, chú định như thế.

Bàn tay thò lên trước của Vương Di Ngô không thể không thu trở về.

Thậm chí hắn ta không thể không lui về phía sau hai bước, mới khiến mình có thể bảo trì tư thế công kích tốt nhất trước khí thế sắc bén của người tới.

Mà trong phủ Đại nguyên soái, Văn Liên Mục đang thưởng thức trà bỗng nhiên đứng lên.

"Tại sao lại như thế?"

Người tới là một nam nhân trung niên nghiêm túc mặt chữ điền.

Ông ta tay không mà đến, nhưng trên người lại mặc quan phục - Hiển nhiên là tới quá vội, chưa kịp thay y phục.

Trịnh Thương Minh không hề hé răng, chỉ cảm thấy xấu hổ và giận dữ tới cực điểm. Bởi vì người này chính là phụ thân của hắn ta, cũng chính là Bắc Nha Đô uý Trịnh Thế.

Hắn ta cũng không phải tiểu hài tử ba tuổi, xảy ra chuyện còn muốn trưởng bối trong nhà ra gánh vác thay, đối với người có bản chất tâm cao khí ngạo như hắn ta mà nói, điều này quả thực là một sỉ nhục.

Người này mặc quan phục Tuần kiểm đô úy, tất nhiên đã thể hiện được thân phận.

Trước đây dù Vương Di Ngô chưa gặp mặt Bắc Nha Đô uý, nhưng lúc này cũng không đến mức không nhận ra.

Sợ thì cũng không sợ, chẳng qua điều này đã nằm ngoài kế hoạch của Văn Liên Mục.

Mọi chuyện đã vượt qua khống chế, chung quy vẫn khiến người ta không thoải mái.

Vương Di Ngô dùng ánh mắt xem kỹ mà đánh giá người tới một hồi, sau đó nói: "Người này tự tiện xông vào phủ Trấn Quốc Đại Nguyên Soái, ta đang muốn bắt giữ hắn, chờ Đại nguyên soái trở về xử lý. Vì sao ngươi cản ta?"

Trịnh Thế ắt hẳn chẳng thể nào tưởng tượng được, Vương Di Ngô đánh giá mình là đang ước tính khả năng đánh bại ông ta.

Có điều, hiện giờ ông ta cũng đang vô cùng tức giận, tên đệ tử quan môn này của Quân thần thật sự quá cuồng vọng rồi...

Từ trước đến nay ông ta luôn rất nghiêm túc, cũng chưa từng thể hiện ra vẻ mặt phẫn nộ như thế này mấy lần.

"Trách nhiệm của phủ Tuần Kiểm là trị an. Các ngươi công nhiên động võ trên đường cái, chẳng lẽ bổn úy cũng không có quyền ngăn cản hay sao?"

Lời này nói ra có hơi nặng.

Nói chuyện gài bẫy như vậy với một tiểu bối, từ đó có thể tloáng thoáng hấy được sự phẫn nộ trong lòng Trịnh Thế.

Bình Luận (0)
Comment