Phủ Tuần kiểm của Đô thành phụ trách việc trị an của Lâm Tri, quyền lực này là do luật pháp quy định, Tề đế trao tặng.
Vương Di Ngô dựa vào cái gì phủ định loại quyền lực này?
Nói một câu không khách khí, Khương Mộng Hùng cũng không có tư cách này.
"Đương nhiên đại nhân có tư cách này!"
Văn Liên Mục cũng chạy ra rất gấp, trên thực tế khi nghe thấy giọng nói của Trịnh Thế, gã chỉ kinh ngạc một chút thì lập tức chạy ra bên ngoài.
Gã làm vậy là sợ Vương Di Ngô phát tác ngạo tính, tiếp tục làm cục diện chuyển biến xấu.
Sau khi ra tới, gã quyết đoán lên tiếng trước, tiếp nhận quyền đối thoại, sau đó mới nói: "Chẳng qua chúng ta xử lý sự vụ trong phủ Đại nguyên soái, hình như cũng không cần thông qua phủ Tuần kiểm"
"Ngươi nhìn xem vị trí hiện tại các ngươi đang đứng là ở trong phủ Trấn Quốc Đại Nguyên Soái sao?"
Trịnh Thế trách mắng: "Nếu là trong phủ Đại nguyên soái, các ngươi đóng cửa lại, bổn úy mặc kệ. Nếu thực sự có chuyện gì thương thiên hại lí, đều có thánh ý quyết định. Nhưng ra khỏi phủ Đại nguyên soái thì bổn úy phụ trách trị an! Bổn úy ăn lộc của vua thì phải trung với vua, Đại nguyên soái thì thế nào? Nếu các ngươi vi phạm pháp lệnh, chẳng lẽ Đại nguyên soái sẽ nhân nhượng cho các ngươi sao?"
Những lời này của Trịnh Thế quả thực là chính nghĩa lẫm nhiên, lại như con nhím đâm chích người khắp nơi.
Vương Di Ngô cũng không nói gì, hiện tại Văn Liên Mục đã đi ra, nếu hắn ta đã giao việc này cho Văn Liên Mục suy tính, thì đương nhiên cũng sẽ để mặc gã tỏ thái độ.
"Đô úy đại nhân nói rất đúng, tất nhiên nhóm tại hạ không dám vi phạm pháp lệnh"
Văn Liên Mục chấp nhận trước một câu, sau đó bỗng nhiên xoay chuyển lời nói, lại lộ ra mũi nhọn: "Nhưng theo ta được biết, Trịnh Thương Minh này tự tiện xông vào phủ Đại nguyên soái, hình như là lệnh công tử. Chỉ sợ ngài không tiện nhúng tay vào việc này"
"Như vậy càng dễ nói" Trịnh Thế tiếp tục lạnh mặt mà quát: "Thỉnh Vương Di Ngô Vương công tử và Trịnh Thương Minh cùng theo ta đi một chuyến đến nha môn tuần kiểm. Trịnh Thế này cần tránh ty hiểm nhưng trong phủ tuần kiểm có rất nhiều quan lại thiết diện vô tư! Cho dù người trên kẻ dưới trong phủ tuần kiểm đều không có được tin tưởng của Quân thần, chúng ta còn có thể cung thỉnh Thánh tài!"
Vì chuyện như thế này mà kéo đến trước mặt Tề đế, vậy sẽ cực kỳ mất điểm.
Nhưng vì nhi tử của mình, hiển nhiên Trịnh Thế có thể hạ quyết tâmm làm như vậy, ông ta cũng thực sự biểu hiện ra loại quyết tâm này.
Sự xuất hiện của ông ta ở chỗ này, bao gồm quan phục trên người lúc này của ông ta, đều là thể hiện của loại quyết tâm này.
Văn Liên Mục và Vương Di Ngô liếc nhau, sau đó mới lên tiếng: "Vương huynh và ta đều có quân vụ trong người, nếu phủ Tuần kiểm cưỡng bức Vương huynh phối hợp điều tra, phải xin quân bộ trước, rồi mới đến Thiên Phúc quân đòi người mới được"
Điểm mấu chốt này cũng đã thể hiện ra rất rõ ràng, nếu Trịnh Thế cưỡng ép bắt Vương Di Ngô ngay trường hợp này, Vương Di Ngô tuyệt đối sẽ không phối hợp, nhất định sẽ phản kháng. Hơn nữa hắn ta cũng nhất định sẽ báo đến chỗ của Khương Mộng Hùng.
Nói đến cùng, Trịnh Thương Minh đại náo phủ Nguyên Soái là sự thật. Mà việc Vương Di Ngô thông qua Lôi đô thống của Trảm Vũ quân, điều động Trịnh Thương Minh đi theo dõi Khương Vọng, toàn bộ quá trình này đều là hợp quy hợp củ.
Cho dù thật sự lớn chuyện, vụ kiện tụng này cũng có thể tiếp được.
Tuy rằng Bắc Nha Đô uý là nhân vật thực quyền của Lâm Tri, nhưng phủ Đại nguyên soái cũng không phải là giả. Bằng không bọn họ cũng không thể vạch ra kế hoạch trực tiếp giam cầm Trịnh Thương Minh, nếu đi sâu vào bản chất, họ vốn không coi Trịnh Thế ra gì cả.
Trịnh Thế thống lĩnh Bắc nha nhiều năm như vậy, đương nhiên cũng không phải không nhìn ra được sự khinh rẻ này.
Nhưng ông ta cũng không trở mặt với tiểu bối, chỉ khẽ gật đầu: "Được! Bổn úy đã kiến thức được sự uy phong của phủ Đại nguyên soái!"
Ông ta xoay người liếc nhìn Trịnh Thương Minh một cái, lạnh nhạt nói:
"Còn không đi?"
Trịnh Thương Minh không nói lời nào, cúi đầu đi theo phía sau ông ta.
Sau khi rời khỏi con phố của phủ Trấn Quốc Đại Nguyên Soái, Trịnh Thương Minh lập tức dừng bước, không chịu đi tiếp nữa.
Nhưng hắn ta lại chỉ đứng sững ở đó, cũng không trực tiếp rời đi. Hai mũi chân của hắn ta hướng về hai con phố khác nhau, hiển nhiên trong lòng cũng thực mê mang, không biết nên đi nơi nào.
Chẳng qua là bản năng kiêu ngạo khiến hắn ta không muốn sau khi gặp phải trắc trở thì lập tức quay về dưới cánh chim của phụ thân.
Nói là không xuống nước được cũng đúng, là tính tình kỳ quặc không tự nhiên cũng được.
Làm người từng trải, Trịnh Thế hiểu rất rõ.
Đây là lần đầu tiên nhi tử bị hiện thực đánh cho tan nát, cũng là thời điểm hắn ta lớn lên.
Trịnh Thế quay người lại, yên lặng nhìn vào nhi tử của mình, giọng nói khó có lúc lại xuất hiện một tỉa ôn nhu: "Về cùng ta đi, trong quân cũng không phải mảnh đất lành. Sinh ra trong thế gia thì thế nào, đó không phải chuyện mà con có thể quyết định. Nhưng con vẫn có thể quyết định được rất nhiều chuyện"
Ông ta bỗng nhiên phát hiện, nhi tử đã cao lớn như vậy, đã là một nam nhân. Mà hình như ông ta chưa từng nói ra những lời từ tận đáy lòng với nhi tử, hình như xưa nay chỉ xem nó như một tiểu hài tử phản nghịch mà thôi.
Thời gian... Trôi qua quá nhanh.
"Nương của con đi sớm, ta bận rộn công vụ, có điều sơ sẩy đối với sinh hoạt của con. Từ nhỏ con đã oán hận ta, không muốn dựa vào ta, ta có thể hiểu được"
"Con cảm thấy chuyện mà ta có thể làm được thì con cũng có thể, con rất có chí khí, điều này rất tốt. Ta cũng rất vui mừng"
"Nhưng mà, Thương Minh. Ta dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, dựa vào bản thân giành được toàn bộ sự nghiệp. Không phải vì để nhi tử của mình noi theo ta. Mà là vì để khi nhi tử ta lập nghiệp, không cần khó khăn, không ân vất vả giống như ta lúc trước. Con có hiểu không?"
Trịnh Thế nói đến đây, cuối cùng tất cả cảm xúc chỉ hóa thành một tiếng thở dài: "Làm nhi tử của Trịnh Thế này, không mất mặt"
Trịnh Thương Minh cúi đầu, vẫn luôn không nói lời nào, nhưng bả vai hắn ta đã dần dần run rẩy khó có thể khống chế được.