Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 608 - Chương 608: Cơ Biến (1)

Chương 608: Cơ biến (1)

Tuy chuyện xảy ra trước cửa phủ Trấn Quốc Đại Nguyên Soái nhưng bên ngoài không có lấy một người xem náo nhiệt.

Đương nhiên trên thực tế chắc chắn sẽ có không ít ánh mắt đang nhìn trộm.

Nhìn một đôi phụ tử này rời đi.

Tâm tình của Văn Liên Mục bị phủ kín một tầng bóng đen, nhưng gã vẫn không cảm thấy mất mát, nói chuyện vẫn rất có trật tự: "Lấy tính cách của Trịnh Thương Minh thì tuyệt đối sẽ không báo cho cha mình. Nếu báo cho ông ta vào thời điểm này thì tất cả những nổ lực trước kia của hắn được tính là gì? Làm vậy là đang phủ định chính hắn"

"Không dựa vào cha hắn?" Vương Di Ngô lãnh đạm nói: "Nếu cha hắn không phải Trịnh Thế, bị ta đùa bỡn thì đùa bỡn, còn dám tìm tới cửa hay sao?"

Lời này thật sự rất tàn khốc nhưng cũng là hiện thực.

Nếu không có Trịnh Thế thì việc hôm nay Trịnh Thương Minh tìm tới cửa chính là tìm đường chết.

Đương nhiên, nếu không có Trịnh Thế thì Vương Di Ngô căn bản cũng lười đùa bốn Trịnh Thương Minh.

"Cho nên ta mới nói, hắn sống quá quái gở, quá mâu thuẫn"

Văn Liên Mục cường điệu lại lần nữa.

Cho tới bây giờ, gã vẫn không hoài nghi phán đoán của chính mình.

"Vậy làm sao Trịnh Thế biết được? Còn tự mình đuổi tới đây"

Vương Di Ngô rất không vừa lòng.

Nếu vừa rồi phủ Tuần kiểm đổi một người khác tới, nếu có nắm chắc chiến đấu là thắng, hắn ta tuyệt đối sẽ không để Trịnh Thương Minh rời đi.

Bởi vì điều này có nghĩa là kế hoạch lần này đã hoàn toàn thất bại.

Hắn ta cực kỳ không thích thất bại.

Thời gian trở lại nửa ngày trước.

Thi cốt của Hứa Phóng cuối cùng cũng xuống mồ, có phải "An nghỉ" không thì chẳng ai dám chắc, nhưng tâm sự của Khương Vọng thì quả thực đã trở nên thư thả hơn.

Nhân quả, báo ứng, nghiệp lực... Những thứ này đều mối quan hệ ràng buộc giữa người tu hành và nhân thế. Đây là chuyện từ khi sinh ra đến chết đi cũng không thể nào tránh khỏi.

Rất nhiều người tu hành lánh đời, độn tu đều là vì muốn thoát khỏi những chuyện này, thà rằng lựa chọn một mình khổ tu.

Nhưng đạo tu hành vốn không thể thiếu tài nguyên, tài nguyên tu hành lại nhất định phải nhập thế để lấy được. Cho nên trong những tu giả ẩn cư, lánh đời, trừ những cao nhân đã thoát khỏi ràng buộc của tài nguyên ngoại vật ra thì số còn lại là rất ít.

Có một tiền nhân thông hiểu nho đạo, học thức uyên bác lại cực giỏi quẻ tính từng nói "Há có thể được hết như ý người, nhưng chỉ cầu không thẹn với tâm"

Câu này miêu tả một đại cảnh giới của người tu hành nhập thế.

Chuyện trên thế gian này, bất kể gian nan khốn khổ như thế nào, cũng chỉ đơn giản như thế, tận lực rồi sau đó có thể không hổ thẹn.

Lấy cảnh giới tu hành nhập thế như vậy thì có thể bảo vệ bản tâm.

Hậu sinh nâng quan cung kính cáo từ rời đi, Hứa Tượng Càn bảo bọn họ tìm lão Trương của tiệm quan tài để lãnh tiền công vất vả của hôm nay.

Nhìn những ánh mắt ngưỡng vọng kia của bọn họ, Khương Vọng liền biết, ắt hẳn bọn họ chẳng thể nào ngờ được, tiền công nâng quan lần này của bọn họ thật ra tràn ngập nguy cơ - Hoàn toàn được quyết định bởi tâm tình của lão viện trưởng phân viện Thanh Nhai.

Khương Vọng rất ghét bỏ mà nhìn Hứa Tượng Càn, nói: "Hứa huynh, vậy ta xin cáo từ"

"Đừng" Hứa Tượng Càn nhắm mắt theo đuôi nói: "Hôm nay Cản Mã Sơn song kiêu chúng ta sơ hiển uy phong, chẳng lẽ không nên đi chúc mừng một chút sao? Tam Phần Hương Khí Lâu kia cũng không tệ lắm, có phân lâu ở rất nhiều quốc gia.."

Hắn ta cũng biết Khương Vọng không giàu có bằng Yến Phủ, cho nên còn chủ động giảm thiểu cấp bậc.

Khương Vọng thở dài: "Ta thật sự không có tâm tình gì... Huynh mời khách sao?"

"A ha ha. Mời khách gì đó, đến lúc đó thì... dễ nói, dễ nói thôi" Đến điểm mấu chốt, Hứa Tượng Càn lại hàm hồ bỏ qua.

Tóm lại đến lúc đó tính tiền, hắn ta đào không ra tiền thì Khương Vọng cũng đâu thể nào cùng hắn ta chịu cảnh xấu hổ đúng không?

"Ta thật sự không có tâm tình" Khương Vọng lập tức lãnh đạm, xoay người bỏ đi.

Đúng vậy, ai có thể tưởng tượng được: "Cần Mã Sơn song kiêu" uy phong lẫm lẫm là tồn tại làm cho đồ đệ phố phường Lâm Tri ngưỡng mộ ngước nhìn một khoảng thời gian rất dài sau đó, mà ngay cả tiền mai táng cũng không có, phải viết giấy ghi nợ?

Hai người cùng trở về thành Lâm Tri, Khương Vọng rẽ vào lối dẫn về Hà Sơn, mà Hứa Tượng Càn trước sau cũng vẫn không thay đổi tuyến đường.

Đi được một hồi, Khương Vọng nhịn không được nhìn hắn ta: "Hứa huynh, huynh làm gì vậy?"

Hứa Tượng Càn cũng không xấu hổ, ha ha cười nói: "Tính ra thì, cũng đã lâu rồi ta không gặp Trọng Huyền Béo, ta theo huynh về thăm hắn vậy!"

Lúc này hắn ta trở về phân viện Thanh Nhai thì nhất định sẽ bị lão viện trưởng đuổi theo đánh. Vũ khí có thể là thước hoặc cũng có thể là chổi.

Như vậy đến nhà bằng hữu tránh đầu sóng ngọn gió là lựa chọn không thể nào tốt hơn Cái gì? Trọng Huyền Béo còn không phải bằng hữu?

Có sao đâu chứ, mọi người đã gặp qua nhiều lần như vậy rồi!

Hứa Tượng Càn chính là cái tên lần đầu tiên gặp mặt ở Hữu quốc thì đã kéo Khương Vọng vào để cùng nhau bị đánh. Có thể nói hắn ta cực kỳ không coi mình là người lạ, còn hay đặc biệt tự nhận là thân quen.

Khương Vọng thoáng im lặng một lát, nhưng vẫn dẫn hắn ta trở về.

Dù sao cũng là trong phủ Trọng Huyền Thắng, cũng không cần hắn tiêu tiền.

"Ai nha nha, Trọng Huyền huynh đệ! Mấy ngày không gặp, như cách mấy thu!"

"Phong thái của Hứa huynh càng hơn ngày trước, thật là vẻ vang cho kẻ hèn này, hèn chỉ sáng sớm hôm nay có hỉ thước kêu vang, thì ra là có quý nhân tới!"

Hai người nhìn nhau tươi cười đầy mặt, tay bắt mặt mừng, nắm rồi lại nắm.

Cảnh tượng cực kỳ thân thiết này nhìn cứ như thân huynh đệ thất lạc nhiều năm nhìn nhận nhau.

Tóm lại Khương Vọng chú ý tới, ngay cả Thập Tứ xưa nay im lặng như điêu khắc trước mặt người khác cũng cầm lòng không đậu dịch đi vài bước, hiển nhiên là vì cảm thấy trọng giáp trên người y cũng không ngăn được phần xấu hổ này.

Đương nhiên, hai đương sự, bất kể là vị trán cao kia, hay là vị béo tốt kia, đều hoàn toàn không có cảm giác xấu hổ. Đã vậy còn cứ ngươi thổi ta nâng, cứ như thân bằng chí ái nhất sinh, lộ ra nhiệt tình hữu hảo nửa đời.

"Khụ!" Vì giảm bớt xấu hổ, Khương Vọng lập tức chuyển đề tài, nói về việc tên "Khuân vác" họ Trịnh trước Cản Mã Sơn kia.

Việc này không cần phải gạt Hứa Tượng Càn, bởi vì khi tên "Khuân vác" họ Trịnh bị người ta nhận ra thân phận, Hứa Tượng Càn cũng ở đó.

Đồng thời Khương Vọng cũng nghĩ rằng, việc này cần phải được báo ngay cho Trọng Huyền Thắng. Bởi vì mọi chuyện đều lộ ra vẻ kỳ lạ, hắn phán đoán tên "Khuân vác" họ Trịnh kia là bị Vương Di Ngô cố ý phái tới để chịu chết. Lấy trí tuệ của Trọng Huyền Thắng, nói không chừng có thể bảy ra mưu tính gì đó trong sự kiện này.

Sau đó hắn lập tức nhìn thấy, vẻ mặt của Trọng Huyền Thắng bắt đầu nghiêm túc lên.

Bình Luận (0)
Comment